*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuộc sống mấy ngày nay cứ lặp đi lặp lại khiến Diệp Du chán đến phát hờn. Sáng thức dậy, ăn uống rồi đi học, trưa về ăn uống ngủ, chiều lại ăn uống học bài rồi lại ngủ. Sống không khác gì heo cả. Nhéo nhéo phần bụng trắng mềm mềm của mình, Diệp Du cảm thán, cậu chắc lại mập lên rồi.
Không phải Diệp Du chưa từng đề nghị với cha mẹ cho cậu nghỉ học để tiện thực hiện "Kế hoạch sinh tồn" của mình. Nhưng hễ mỗi lần cậu mở miệng thì liền bị cha mẹ trừng cho ngậm lại.
Nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn mười một giờ rồi mà mẹ cậu vẫn chưa đến, đừng nói mẹ lại quên rằng hôm nay cậu về sớm hơn mọi ngày nhé. Diệp Du tỏ vẻ, chắc chắn là như thế rồi. Cậu sao mà không rõ tính hay quên của mẹ chứ.
Lấy điện thoại mang ốp lưng in hình thú bông ra, khuôn mặt nhỏ của Diệp Du liền khó xem. Cậu không hiểu sao lúc trước lại để yên cho mẹ mua cái ốp lưng ấu trĩ này nữa. Bây giờ càng nhìn càng không thuận mắt, Diệp Du cảm thấy một tang thi vương từng tung hoành thiên hạ (hử?),người người kính sợ lại dùng cái này thì rất mất mặt. Rất! Mất! Mặt! Đó!
Nhanh chóng soạn một hàng tin nhắn gửi cho mẹ, Diệp Du mang ba lô đi về trước. Rõ ràng là cậu nhớ đường từ nhà về trường, cách nhau chỉ khoảng mười kilomet thôi chứ có bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-chi-dau-chua-truong-thanh/1375765/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.