Chương trước
Chương sau
Trong lòng Tăng Kiến Quốc rất giận, sự tức giận này không vì cái khác, chính là vì quyết sách của những người tầng lớp cao của quốc gia lại có sự quyết đoán, tất nhiên, sự phản đối của ông ấy có căn cứ có lý do, cũng đứng ở lập trường của quốc gia mà nghĩ, nhưng mà, biểu hiện không có sự quyết đoán này, tham gia vào quyết sách của tầng lớp cao của quốc gia, thực sự không nên.

Nhưng mà, lần này bị Tăng Kiến Quốc nói, tất cả đều ý thức được, dường như cái nhìn đại cục của bọn họ có chút hạn hẹp, hiện tại những cái khác tất nhiên cần sự ổn định, bên trong sự ổn định tìm sự phát triển, nhưng cũng phải nắm chắc cơ hội.

Cơ hội lóe lên rồi biến mất, nếu có thể nắm chắc, vậy thì quốc gia có thể gia nhập thế giới kia rồi, trái lại, nếu như cơ hội trôi qua, vậy thì cũng sẽ không đến nữa, mất chính là mất, không thể trở lại nữa.

Nghĩ như vậy, những người vốn phản đối ý kiến đều không nhịn được rơi vào trầm tư, suy nghĩ lý do phản đối của bọn họ có phù hợp với phương hướng phát triển của đất nước hay không, có phù hợp với lợi ích của đất nước không, lại hoặc là nói cái nhìn đại cục của bọn họ có thể chống lại sự thử thách hay không.

Những người đồng ý đã không có gì nói nữa, về phần những người phản đối, sau khi Tăng Kiến Quốc lên tiếng, bọn họ liền lâm vào trầm tư, cũng không có gì để nói, trong lúc này, trong phòng hội nghị yên tĩnh, tẻ ngắt.

Hội nghị là do Tăng Kiến Quốc đề xuất triệu tập, nhưng ông ấy lại không phải là người chủ trì, người chủ trì là thủ trưởng số một tiền nhiệm, nhìn thấy tình hình tể ngắt này, thủ trưởng số một tự nhiên không thể chỉ nhìn, lên tiếng nói
- Được rồi, ông Tăng đưa ra hai ý kiến, một là Nhật Bản, một là vấn đề Đài Loan.

- Ừ, tôi nói trước, vứt bỏ thân phận của tôi, là một người dân Trung Quốc bình thường, hy vọng tổ quốc có thể thống nhất, mà là một người quyết sách của đất nước, tôi biết nếu như muốn thống nhất có dễ gì đâu, thực ra dùng sức mạnh thống nhất lại, con đường tiếp sau rất dễ đi, nếu phải đối mặt với nhiều áp lực, đặc biệt là áp lực trong nước, càng lớn hơn.
Lời nói của thủ trưởng số một vốn dĩ rất mâu thuẫn, nhưng được ông ấy dùng hai loại thân phận mà nói, không mâu thuẫn chút nào, chúng ta có thể từ bỏ sao? Cho dù là là người quyết sách của quốc gia hay là một người Trung Quốc bình thường, ddeyef không thể từ bỏ.

-Cứ việc đối mặt với áp lực đến từ nhiều hướng, nhưng nhìn vấn đề từ góc độ khác thì sao? Những áp lực đó căn bản không coi là áp lực, trước kia, sở dĩ chúng ta không thể hoạt động, hoàn toàn là đến từ nước Mỹ giở trò quỷ ở giữa, bọn họ Mỹ không giở trò được nữa, vậy thì là cơ hội tốt rồi
Thủ trưởng số một tiếp tục lên tiếng
- Còn nữa, nhìn từ góc độ quân sự, ven bờ biển của nước ta bị Mỹ phong tỏa, một tầng dây xích đảo, hai tầng dây xích đảo, nà Đài Loan nằm ở vị trí đảo dây xích quan trọng, nếu không thì người Mỹ cũng không khó nhọc như thế ngăn tôi lại, nhưng mà một khi chings ta thống nhất lại thì sao, tất cả dây xích đảo sẽ không tồn tại nữa, quân đội của chúng ta sẽ có thể hoành hành ở Nam Hải, đến lúc đó, e rằng ý nghĩa sẽ không giống nữa.

Ý nghĩa dân tộc, góc độ quân sự, thủ trưởng số một nói chuyện chung quanh hai phương diện này, về phần áp lực, thủ trưởng số một lại làm nhạt đi, ừ, không xem như có ý nghĩa làm nhạt đi, mà là hai bên đối với Trung Quốc mà nói ý nghĩa to lớn, cho nên, biến tướng làm nhạt bớt áp lực.

- Ngoài ra, một số đồng chí đang ngồi đây có thể không biết, thực ra trước kia, nước chúng ta đã hành động bí mật, mà trọng tâm của hành động là bao vậy nhiều nền kinh tế phát triển, cơn lốc tài chính bùng nổ, các nước trên toàn cầu đều bị ảnh hưởng, Mỹ càng là trung tâm của cơn lốc, bọn họ muốn kéo các nước trên toàn thế giới trả tiền cho bong bóng bất động sản của bọn họ, nhưng thực ra họ cũng không có cách nào vì có sự tồn tại của tập đoàn Phượng Hoàng.

Thủ trưởng số một nói đến đây cố ý ngừng lại một lúc, sau đó lại nói,
- Hơn hai năm trước, tài chính Phượng Hoàng đã ý thức được cơn lốc tài chính sẽ nổ ra, trong lúc đó, cơn lốc Phượng Hoàng đã bắt đầu bố trí, mà tiền bố trí rất lớn, không ít hai nghìn tỷ đôla.

- Các đồng chí, hai nghìn tỷ đôla, nền kinh tế nước chúng ta những năm gần đây phát triển rất nhanh, nhưng mà ngay lập tức phải lấy ra hai nghìn tỷ đôla Mỹ là điều không thể, nhưng mà thượng tướng Lục của tập đoàn Phượng Hoàng lại có thể lấy ra, hoàn toàn có thể tưởng tượng, trong tay Lục thượng tướng nắm giữ năng lượng to như thế nào.
Thủ trưởng số một không cho bất cứ một ai có cơ hội phát biểu, tiếp tục nói
- Mà trước kia, thượng tướng Lục đã từng nói, lúc cơn lốc tài chính kết thúc anh ấy sẽ tuyên bố nắm giữ nhân dân tệ, ừ, tôi nghĩ các vị đang ngồi hẳn biết rằng bên ý nghĩa bao hàm bên trong chứ?

Im lặng!

Đúng vậy, đúng là im lặng, những người biết không có gì là ngạc nhiên, tất cả đều có trạng thái bình yên, nhưng mà những người không biết lại mở tròn mắt, tuy rằng bọn họ đều suy đoán, tập đoàn Phượng Hoàng vô cùng lớn mạnh, nhưng bọn họ thật không ngờ, lớn mạnh đến mức độ này.

Những người trợn tròn mắt này còn có cả Lục Xương, Lục Xương là ủy viên bộ chính trị mới được bầu vào cũng là một trong số những tầng lớp quyết sách của đất nước, sau nhiệm kì mới, có thể lại tiến thêm một bước, đi lên đỉnh của quyền lực.

Tuy nhiên Lục Xương lại có một tầng thân phận mà mọi người đều biết, chú ruột của ông chủ tập đoàn Phượng Hoàng, nhưng là chú ruột, ông ấy lại không biết rốt cục cháu trai của mình mạnh như thế nào, tuy rằng cảm thấy rất mạnh, nhưng mà lại không hiểu tình hình thật sự.

Được rồi, cháu của mình có nhiều vốn, Lục Xương có thể chấp nhận, nhưng mà, Lục Thiếu Hoa làm hành động lớn như thế, quả thực khiến Lục Xương giật mình. Lăn lộn trong quan trường, từng bước đi lên địa vị cao, Lục Xương đã ý thức được, ông chủ kia nhìn bề ngoài có vẻ huy hoàng, lúc đối diện với quan lớn, lại trở thành cái gì cũng không phải.

Đúng vậy, thực ra bọn họ rõ ràng là nhà giàu có nhất toàn quốc, nhìn bọn họ có vẻ vô cùng huy hoàng, nhưng mà lúc đối diện với Lục Xương, lại không có huy hoàng để nói, nhưng mà Lục Xương nhìn bọn họ không thuận mắt, một câu nói, của bọn họ. Sự huy hoàng của Lục tướng sẽ mất đi theo thời gian.

Tuy nhiên phải nói lại, Lục Xương không có ý coi thường cháu trai, tận sâu trong nội tâm, đứa cháu trai Lục Thiếu Hoa này đã thành công, năng lượng vô cùng lớn, nhưng mà Lục Xương lại cho rằng, sở dĩ Lục Thiếu Hoa có thể có ngày hôm nay là bởi vì hắn có thân phận của một thượng tướng.

Chỉ đáng tiếc, Lục Xương đã nghĩ sai, Lục Thiếu Hoa không dựa vào thân phận thượng tướng, cái mà hắn dựa vào là của cải, khi của cải tăng lên vượt qua sự tồn tại của phạm trù, nó sẽ biến thành quyền lực, trở thành quyền lực lớn mạnh vô cùng.

Hiện tại của cải của Lục Thiếu Hoa đã xảy ra sự thay đổi rồi, trở thành quyền lực hoàn toàn, có thể ảnh hưởng đến nền kinh tế của quốc gia trong nháy mắt dựa vào địa vị trên toàn cầu

Đây chính là chỗ Lục Xương giật mình!

- Quốc gia đã sắp xếp rồi, nhận cơ hội này, chúng ta phải biến nhân dân tệ thành tiền tệ lưu hành trên toàn cầu, sự ảnh hưởng của nước ta sẽ không ngừng tăng lên, ừ, thay thế Mỹ, trở thành nước phát triển, đương nhiên, tôi cũng biết, nói thì đơn giản, nhưng làm lại trọng trách nặng nề, nhưng mà, cơ hội đang bày ra ở trước mắt của chúng ta, chúng ta không thể bỏ qua.
Thủ trưởng số một nói tiếp
- Nền kinh tế của nước ta chắc chắn sẽ nhảy vọt, địa vị cũng sẽ theo đó tăng lên, mà trong lúc này, không hề có chướng ngại vật hoàn thành đại nghiệp thống nhất, lại đưa Nhật Bản vào bản đồ của Trung Quốc, còn có cái gì là không thể chứ?

Thủ trưởng số một vong vo một hồi cuối cùng đã nói rõ ý đồ, đơn giản là nói rõ ra, đại nghiệp thống nhất đáng để mạo hiểm, đưa Nhật Bản vào bản đồ Trung Quốc cũng có thể suy nghĩ.

Lại im lặng một lần nữa, tất cả mọi người đều đang suy nghĩ những lời nói của thủ trưởng số một, đặc biệt là những người đã phản đối trước đó, đều đang suy nghĩ lời của thủ trưởng số một, không nghi ngờ gì, bọn họ đã bị lời của thủ trưởng số một làm rung động rồi, cũng đã bị thuyết phục.

- Để tôi nói đôi câu
Nhân vật số hai bên quân đội, ừ, thực ra cũng chính là người nắm quyền quân đội thực tế,
- Nói từ góc độ của quân đội, nếu như chúng ta có thể bắt lấy, cho dù là trả cái giá lớn hơn nữa, cũng đáng.

Đồng ý, đúng vậy, nhân vật số hai của bên quân sự tuy rằng không có thái độ rõ rệt, lời của ông ấy đã thể hiện rất rõ ràng rồi, thái độ của hắn là ủng hộ.

- Ngoài ra, nếu như hành động, tôi cho rằng chúng ta cần ý chí kiên cường một chút, không phục liền trấn áp, không trấn áp được trực tiếp thấy máu, như vậy có lợi với việc thu dọn cục diện, ổn định lại, đến lúc đó cho dù là áp lực gì đều có thể rảnh tay ứng phó
Nhân vật số hai bên quân đội trực tiếp đưa ra ý kiến của mình.

Nhưng chính là ý kiến như thế này, đi là có ý định bên trong rời đề tài thảo luận của hội nghị đi, từ bài thảo luận ban đầu là có thu phục Đài Loan hay không, đánh hạ Nhật Bản chuyển đến thu phục Đài Loan, sau khi đánh hạ Nhật Bản như thế nào

- Để tôi nói đôi câu
Một ủy viên bộ chính trị vốn dĩ phản đối ý kiến trong lúc này cũng mở miệng
- Đề tài thu phục Đài Loan, chúng ta có thể ra tay từ đảng Quốc Dân, vốn dĩ, một thế hệ ở đất nước của Tưởng kia, đã có ý trở về, nhưng mà trước kia đã gặp trở ngại, không quay về một cách thành công, mà hiện tại tuy rằng đảng Quốc Dân có ý kiến là không thể thống nhất, nhưng mà, nếu như chúng ta muốn thu phục Đài Loan, tôi nghĩ sẽ có người có thể mượn dùng được, về phần đảng Dân Tiến, những cái đó đều là phần ngoan cố, ý của tôi là trực tiếp dùng ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh trấn áp

Chưa xong, ngừng lại một lát, người đó lại nói
- Về phần vấn đề Nhật Bản, tôi cảm thấy nên thận trọng một chút mới tốt, tuy rằng hiện tại chúng ta vẫn phải suy xét mấy nước mạnh của phương Tây, tuy rằng bọn họ không trực tiếp tham gia phong tỏa đối với nước ta, nhưng khó đảm bảo rằng sau hành động chúng ta sử dụng với Nhật Bản mà động tác thờ ơ.

Băn khoăn, hoàn toàn là băn khoăn, sự băn khoăn này cũng không phải là không có lý, người Mỹ đã hết rồi, không thể đứng ra nói cái gì, nhưng những đất nước khác thì sao? Khó đảm bảo bọn họ sẽ không đứng ra trong lúc này, thậm chí là trực tiếp nhúng tay vào chuyện này.

Vì sợ sự quật khởi của Trung Quốc, sẽ có nhiều người vui lòng làm chướng ngại vật cản đường, điểm này căn bản không cần nghiệm chứng, dùng đầu óc nghĩ một chút là có thể đưa ra kết luận.

Chỉ có điều sự băn khoăn này lại hóa thành tro bụi trong chốc lát, bởi vì trong lúc này, Tăng Kiến Quốc không mở miệng lại mở miệng lần nữa rồi.

��ch sẽ

Bây giờ lại tốt, một người được coi là tầng lớp cao của quốc gia, trong lúc này lại không có cái nhìn đại cục như vậy, trong lòng không mang trong lòng thiên hạ, quả là khiến Tăng Kiến Quốc rất căm tức.

Tăng Kiến Quốc dường như có thể khẳng định, nếu như giờ phút này lão Đặng hoặc lão Mao còn sống, nếu như cơ hội như thế này bày ra trước mặt, căn bản sẽ không suy xét nhiều như vậy, một câu: Đánh xong hãy nói.

Đúng vậy, đánh xong hãy nói, đồng thời, tất cả các tầng lớp cao của quốc gia ước chừng cũng sẽ không giống như bây giờ, có người đứng ra phản đối, toàn bộ đồng ý thông qua là một loại tình thế tất yếu.

Chỉ là đáng tiếc, ngày yên bình đã lâu quá, khiến cho nhiệt huyết giảm đi, làm chuyện nhìn trước ngó sau
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.