Rời mắt khỏi bóng Lex, Tư Mạn không ngần ngại đến gõ cửa phòng Chu Mạt, gửi một thỉnh cầu.
Sáng hôm sau khi James trở lại đã cảm nhận được bầu không khí có gì đó khác thường. Vừa bước vào cửa đã thấy ngay dáng vẻ như nông dân được mùa lúa của Tư Mạn và Chu Mạt khoái chí cười trên bàn ăn, bữa sáng trên bàn chỉ vơi đi một ít, chỗ còn lại bị họ phun ra cả trượng. Coi bộ là nuốt không xuống vì bận cười.
“Có chuyện gì mà hai người vui như bố đẻ em bé thế?”
“Khụ....James....anh không thấy đâu...haha...” Vừa nói vừa cười, kết quả bị sặc khiến cho James hoảng hốt đưa cốc nước, vừa vuốt lưng vừa dỗ cô uống.
Chẳng biết là chuyện gì nhưng lâu rồi mới thấy cô cười sảng khoái như vậy, trong lòng hắn cũng tự nhiên mà vui vẻ.
“Anh nghị sĩ sao không đến sớm một chút, lúc nãy....bộ dạng của Chủ quân....haha...”
Giống như ăn phải nấm cười, Chu Mạt chẳng thể ngưng được khi nhắc đến Lex.
“Hai người bình tĩnh nói đi xem nào!”
Thấy James tò mò muốn chết, Tư Mạn mới nuốt cơn cười điên cuồng xuống nói:
“Thực ra thì sáng nay em đã được chứng kiến bộ mặt xấu hổ của anh hai. Có thể nói là ngượng như trái cà chua, đỏ cả mang tai.”
“Sao cơ? Xấu hổ ư?” Theo như James biết, Lex là một người rất nghiêm túc, từ thời còn làm Chủ quân, hắn còn chưa từng cười lấy một cái nói gì đến chuyện biết xẩu hổ. Lại tính đến gương mặt đã qua nhiều lần phẫu thuật vì bị bỏng đó khiến cho hắn rất khó biểu đạt cảm xúc trên gương mặt. Bây giờ lại nghe nói hắn biết xấu hổ. Có phải là nghe nhầm không?
“Phải, là xấu hổ đấy. Chủ quân chỉ có thể bị một người làm cho xấu hổ thôi.” Chu Mạt hất cằm đáp.
James suy nghĩ một chút, lúc này không thấy Lex đồng thời không thấy một người quan trọng, mắt liền sáng lên: “Là Biện Biện!”
“Chính xác.”
“Nhưng....Biện Biện đã làm cái gì?”
Tư Mạn và Chu Mạt nhìn nhau cười gian xảo, giả vờ thì thầm với James: “Đêm qua anh hai đắp thuốc. Theo như thường ngày, đắp thuốc, thay thuốc anh ấy đều phải có Chu Mạt hoặc em giúp anh ấy làm vì tứ chi không thể hoạt động trong quá trình đắp thuốc. Anh cũng biết mà phải không?” Đã từng có một cơ thể bị hủy hoại nặng, tính đến thời điểm hiện tại nếu như một ngày không đắp thuốc, Lex có thể nguy hiểm đến tính mạng.
“Anh biết.”
“Nhưng mà hôm qua em và Chu Mạt sau khi đắp thuốc cho anh hai lại đột nhiên muốn lên núi thưởng trăng. Anh nghĩ xem em và Mạt đi vắng, ai sẽ là người lấy thuốc xuống, giúp anh ấy tắm rửa, thay đồ?”
Nói đến đây đã quá rõ ràng. James ba một tiếng vỗ đùi đánh đét liền hiểu ra được mọi chuyện. Đêm qua cáo già Tư Mạn lại cùng Chu Mạt bày trò. Đắp thuốc giữa chừng lại ngầm bỏ trốn khiến cho Biện Biện kiên quyết không chạm vào Lex phải gạt đi ám ảnh mà giúp hắn thay thuốc tắm rửa. Cao tay, đúng là cao tay.
“Nhưng mọi việc là diễn biến ngoài sức mà chúng em tưởng tượng. Anh có biết sáng sớm trở về chúng em nhìn thấy cảnh gì không?” Tròng mắt Tư Mạn long lanh như nhớ đến cảnh tượng gì đó, cô hào hứng nói: “Hai người đó đang hôn nhau. Vì bị bọn em bắt gặp nên cả hai xấu hổ trốn đi rồi. Hahaa!!!”
Nói đến đây cả ba đột nhiên bật cười ha hả. Cứ thử nghĩ tới cảnh hai người vốn dĩ bị ám ảnh đụng chạm sau một đêm có thể tiến tới cảnh hôn, quả thực nhanh còn hơn chó đạp lửa.
“Nếu tình hình nhanh như vậy, phỏng chừng đêm qua Biện Biện đã nhìn thấy hết thứ cần thấy, đụng vào thứ không nên đụng rồi mới khiến anh trai em mất đi cơn kiềm chế mấy năm mà phát tiết lên vậy.”
Coi như James thông minh nói trúng vấn đề Chu Mạt và Tư Mạn đang nghĩ tới, cả ba ngồi ngơ ngẩn tưởng tượng đến không gian chỉ có hai người đêm qua. Lex nằm ngay đơ đắp thuốc, Biện Biện giúp hắn gỡ thuốc, tắm rửa trong trạng thái trần truồng.....
Ôi! Ai cho tôi lương thiện. Haha.
“Sau đêm xuân kia, ám ảnh tâm lý của Biện Biện coi như tạm được gỡ bỏ. Tuy răng là ép buộc cô ấy nhưng kết quả tốt đẹp như thế này cũng coi như được đền đáp. Chuyện này nếu không có tiểu thư ra tay. Chu Mạt cũng không biết phải nhìn Chủ quân như vậy đến khi nào.” Chu Mạt thoáng buồn nói.
“Chị ấy là một cô gái tốt. Tình cảm của anh hai dành cho chị ấy cũng không ít. Hai người vốn dĩ là một, Tĩnh Tĩnh chỉ muốn cuộc sống của anh hai bớt đau thương mà thôi.”
Nghe Tư Mạn nói, Chu Mạt và James bỗng giật mình kinh hoảng nhìn cô: “Em nói gì vậy?”
Bối Tư Mạn mới là người biết Lex có cuộc sống đau thương như thế nào, còn Tĩnh Tĩnh vốn dĩ chỉ có hình ảnh về một người anh trai bệnh tật, ngoài ra không có gì hơn. Thế nhưng lời cô nói bây giờ là sao? Phải chăng cô đã nhớ ra điều gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]