Rời bỏ bữa trưa đầy ắp thức ăn, Tư Mạn đi thẳng ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của đám cảnh vệ với biểu cảm rất khó coi, đến khi phát hiện ra cô đang hướng cổng bệnh viện mà đi mới vội vã chặn lại:
“Tiểu thư không thể rời khỏi đây!”
Tư Mạn lúc này mới sực nhớ lời căn dặn của Nghiêm Trạch, chắc chắn đám người này không dám trái lệnh hắn mới yêu cầu được gọi điện thoại cho hắn mặc dù hắn chỉ vừa rời đi nửa ngày. Yêu cầu này đương nhiên được chấp thuận, chỉ cần người phía Tư Mạn kín kẽ nhắc nhở là Tư Mạn muốn nói chuyện, phía Hắc Miêu không chậm trễ vội vã báo cáo rồi nối máy:
“Tôi nghe đây.” Phía Nghiêm Trạch vừa bắt máy thì trong đầu Tư Mạn đã có một đống chữ muốn nói ra, nhưng nghe chất giọng trầm trầm nam tính của hắn, mọi từ ngữ lên tận miệng lại bị nuốt trở lại. Hồi lâu không thấy cô trả lời, Nghiêm Trạch mới có chút lo lắng lặp lại:
“Em không khỏe chỗ nào?”
“Không phải, tôi rất khỏe. Chỉ là có một số chuyện muốn hỏi. Không biết anh có rảnh không?”
Nghe giọng điệu này, Nghiêm Trạch mới an tâm đáp: “Tôi bận.”
Tư Mạn hụt hẫng trước câu đáp này, bận sao còn chịu nghe máy của cô làm chi?
“Tôi cho em ba phút.” Thời gian đó trong lúc Nghiêm Trạch đang bận đã là ưu ái cho cô, chúng nhân đều nghĩ như vậy còn Tư Mạn thì lại không. Nhưng khi nghe được loáng thoáng bên đầu dây Nghiêm Trạch là tiếng người hối hả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tinh-chay-di-cho-thoat/2749482/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.