Tư Mạn một mình ngồi trong khuôn viên bệnh viện, ngắm nhìn hàng cây nhảy múa cùng gió, bình an tận hưởng chút tư vị thiên nhiên. Sau vài ngày được chăm sóc bởi hai cha con Nghiêm Trạch, đây là lúc duy nhất cô được ở một mình. Nghe đâu hôm nay là ngày mừng thọ vị trưởng bối của Nghiêm gia nên Nghiêm Luật phải về ăn tiệc kính lão bối, hôm qua đeo bám Tư Mạn cả buổi, cuối cùng vì lệnh của Nghiêm Trạch mới chịu ngoan ngoãn rời đi. Việc mà Tư Mạn để tâm nhất ngoài phải tạm xa tên nhóc đáng yêu ngày nào cũng quấn lấy mình đó còn là ánh mắt của Nghiêm Trạch trước khi rời đi. Hắn nhìn cô thật lâu, khẽ xoa đầu hai cái rồi trầm trầm cất lời:
“Tôi và Luật sẽ quay lại sớm thôi. Yên tâm ở đây.”
“Nhưng tôi đã khỏe lắm rồi, có thể xuất viện được cơ mà.” Tư Mạn không hiểu nổi nói. Cô bây giờ còn có thể khỏe hơn lúc trước nhiều ấy chứ.
Thế nhưng đáp lại cô là ánh mắt lạnh tanh của Nghiêm Trạch khiến cho cô giật mình hoảng sợ. Người đàn ông này lúc lạnh lúc nóng với cô, thật không biết lúc nào mà lần.
“Tôi nói em ở đây, em chỉ được phép ở. Cho đến khi tôi quay lại, em không được phép rời đi.”
“Tại sao chứ? Anh lấy cái gì mà ép buộc tôi, tôi đâu làm gì nên tội mà phải bị nhốt chứ?”
“Không làm gì nên tội?” Nghiêm Trạch đưa ra một đống tài liệu ném về phía cô, lạnh lùng đáp: “Tội của em là dám ăn cắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tinh-chay-di-cho-thoat/2749480/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.