Mọi người vội vã đưaMộ Khanh lên mây thẳng tiến Đông Lăng điện, Vũ Thần thì đến Lăng Tiêuđiện phục mệnh. Người bên ngoài hỏi A Sơ về hạ lễ của Mộ Khanh, nàng chỉ có thể làm như không biết, trong lòng lại huyết lệ tuôn trào
MộKhanh bị thương không nhẹ, Thương Thuật ở bên cạnh trị liệu cho hắn cảđêm. Sáng sớm, A Sơ và Nguyễn Nguyễn ở trong phòng bếp, vừa nhóm lò,Nguyễn Nguyễn vừa hòi nàng chuyện Mộ Khanh bị thương, A Sơ liền đem mọichuyện kể lại, nghe xong, Nguyễn Nguyện ngạc nhiên hỏi “Mộ quân sư lợihại như vậy, không phát hiện ra rượu khác thường sao?”
A Sơ có chút khẩn trương lại có chút chột dạ “không, có lẽ là do nhất thời sơ sót”
Nguyễn Nguyễn thở dài “quân sư luôn cẩn thận cảnh giác, lần này lại sao lại sơ ý như vậy”
Dược cũng đã nấu xong, tỏa khói nghi ngút, Nguyễn Nguyễn đưa chén thuốc cho A Sơ, dặn dò “cổ họng của ngươi bị lạnh, lại dầm mưa la to rất lâu, chonên mấy ngày nay đừng nên nói lớn tiếng. Y tiên nói uống bảy ngày thì cổ họng sẽ tốt lại thôi”
A Sơ vốn không cảm thấy gì, nhưng khiNguyễn Nguyễn nói mới có cảm giác đau đớn, nàng liền ngoan ngoãn uốnghết chén thuốc rồi đến bên bếp nhìn nhì.
Mộ Khanh sau khi trở lại Đông Lăng điện vẫn hôn mê cả đêm, hôm sau tỉnh lại nói miệng rất lạt,muốn uống cái gì đó chua chua một chút. Thương Thuật đành phải sai người đi nấu canh ô mai, Mộ Khanh lại chỉ vào A Sơ, ý muốn nàng đi. Lần nàysau khi từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tien-nguoi-that-hu/2190383/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.