Tuy Mộ Khanh nói linh trùng rất kỳ diệu nhưng chỉ có một chút trái cây dại, A Sơ vẫn không tin lắm. Ngay cả bọn họ cũng không phá được băng tháp,mấy con linh trùng bé tí kia thì làm được gì chứ, hơn nữa có mấy giọttrái cây là dụ được bọn chúng tới sao? nàng không ngửi được mùi vị gìnha.
Thấy Mộ Khanh nhắm mắt dưỡng thần, A Sơ càng thêm nóng vội,đợi tới lúc nào Mộ Khanh mới khôi phục pháp lực đây?hắn bị thương cũngkhông nhẹ nha.
A Sơ gấp như kiến bò trong chảo, vài lần muốn gọiMộ Khanh tỉnh lại nhưng rồi nhịn xuống. Ngườ dưỡng thần đột nhiên rahiệu, nhắc nàng im lặng. A Sơ không cam lòng ngồi xuống, đột nhiên nghetiếng cắn nuốt rất nhỏ. Thanh âm cực nhỏ, A Sơ ngừng thở lắng nghe cẩnthận, xác định là tiếng cắn nuốt, hơn nữa còn từ…vách tường băng tháptruyền đến
Mộ Khanh đắc ý liếc mắt nhìn nàng, A Sơ lại làm nhưkhông thấy, chỉ chăm chú nhìn về chỗ phát ra tiếng động. Chậm rãi, thanh âm cắn nuốt càng lúc càng lớn, hình như số lượng linh trùng đã tănglên. Nếu cắn nát băng tháp này không biết cần bao nhiêu linh trùng đâyta?
A Sơ không có hảo cảm với sâu, thậm chí còn e ngại, nghĩ tớicảnh mình sắp đụng phải hàng trăm hàng ngàn con sâu, cả người liền runrẩy. Thanh âm càng lúc càng lớn, phía tây đã vang lên tiếng băng vỡ vụn, nhưng từ bên trong thì chờ băng tháp bị phá xem ra cũng còn lâu. A Sơvẻ mặt khẩn trương, đột nhiên bị người chọt chọt vào eo, khiến nàng bịnhột mà bật cười, quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tien-nguoi-that-hu/2190381/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.