Dọc đường đi, Tiểu Hoa Hoa cứ hằm hè mãi Tiểu Tống, cô đành cười gượng xoa đầu nó.
" Đừng lo, Tiểu Tống sẽ cho chúng ta uống rượu ngon"
" Rượu ngon? Có mà muốn hạ độc tỷ!"
Tiểu Hoa Hoa hất cằm, nhấn mạnh bằng ngữ khí kiên định. Ánh mắt như muốn bùng cháy. Đôi môi mím chặt lại, lườm Tiểu Tống, chưa bao giờ cô thấy Tiểu Hoa Hoa như vậy cả. Ngay cả khi cô đánh rơi mất khúc xương Rồng của nó xuống sông Hoàng Tuyền cũng không nghiêm trọng vậy.
" Đệ đừng ăn nói hồ đồ, Tiểu Tống sẽ không làm vậy!"
" Hừ..."
Tiểu Tống thân bạch y đi trước dẫn đường, vài con thỏ còn quấn chân huynh ấy. Huynh ấy còn vuốt ve nó, cười đùa vui vẻ, người như vậy mà nói là người xấu quả thật đánh chết cô cũng không tin!
Suốt dọc đường Tiểu Tống kể cho cô rất nhiều chuyện cười làm cô cười mãi không ngớt.
" Có một câu chuyện xưa ta muốn kể cho muội nghe..."
" Chuyện gì vậy?"
Dừng chân bên một dòng suối, cô nhìn xuống dòng nước, hình bóng bản thân phản chiếu xuống. Thỉnh thoảng dòng suối cũng bị dao động vì Tiểu Hoa Hoa bên cạnh buồn chán vảy nước.
Tiểu Tống ngồi trên thảm cỏ, ngẩng đầu lên trời, giọng điệu nhàn nhạt, kể một câu chuyện dường như không hề liên quan tới bản thân mình.
" Đó là một câu chuyện bi thảm rất nhiều năm về trước. Có một cậu bé, vốn sinh ra đã không có mẹ, cậu sống ở một nơi tách biệt với con người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tien-nang-dam-tron/2037235/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.