Không biết đêm đó xảy ra chuyện gì, lúc Cẩn Thần Hi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Lãnh Hoa bê đồ ăn sáng đến bên giường của cô, đặt lên tủ đầu giường.
" Em ăn đi"
Chân của hắn lúc đi vào có chút khập khễnh, khẳng định là bị thương. Trên mặt còn dán băng gout, hắn không đeo mặt nạ nữa....
Cô nhìn hắn bị thương, đôi mắt màu tím nhạt dường như vẫn còn đọng nước. Cô không ăn nổi miếng nào cả, chỉ muốn khóc. Lắc đầu nguầy nguậy, ôm chặt lấy hắn chỉ khóc không nói lời nào.
Lãnh Hoa xoa đầu cô, mặt đầy lúng túng, không biết nên dỗ dành con gái ra sao.
" Đừng khóc... Em không khóc nữa, tôi cho em thật nhiều tiền, em đi càn quét cả nhân gian được không?"
Ngẫm lại thì không phải cô rất thích tiền sao?
" Không cần..."
Dứt lời càng khóc to hơn, biểu cảm trên mặt hắn trông rất khó coi, vậy đổi cách khác.
" Tôi dẫn em đi ngắm soái ca?"
" Được sao?"
Cẩn Thần Hi nghe vậy cọ mũi vào hắn, ngước lên nhìn y hệt mèo nhỏ.
" Em... vẫn mê trai vậy?"
"....."
Người ta gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời nha.
****
Từ ngày đó, mặt nạ, à nhầm Lãnh Hoa đối xử với cô tốt hơn hẳn. Làm gì cũng hỏi ý kiến cô kĩ càng.
" Tối nay, muốn ăn cơm ở đâu?"
" Muốn ăn cơm anh nấu"
Hắn đặt cô lên đùi, véo mũi cô.
" Thật biết thưởng thức"
Lãnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tien-nang-dam-tron/2037233/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.