Thượng thư đại nhân, biến!
Phương Uyển Chi bày ra vẻ ngồi coi kịch vui.
Nhưng hiển nhiên là Lan Khanh không cho nàng cơ hội này.
Sau tấm bình phong, cán bút đong đưa hai cái rồi người kia tiêu sái nói một câu: “Người tới là khách, nào có đạo lý từ chối ngoài cửa, mời các vị vào”.
Sau đó một đợt gió vụt qua, cửa lớn cứ thế mở ra.
Hắn biết võ.
Trước kia Phương Uyển Chi chỉ nghĩ, Lan Khanh là một tên thư sinh văn nhược. Nếu không sẽ không cần một cơ thể to lớn thôi kệch như Bì Bì bên cạnh.
Nàng chưa bao giờ nghĩ sâu xa Lan Khanh rốt cục là ai, làm gì. Đương nhiên nàng sẽ không ngốc đến mức nghĩ Lan Khanh là họa sĩ, chỉ là với nàng mà nói, hai người vì hai vạn lượng kia mới có nhân duyên trong nửa năm này. Bức họa này vẽ xong, hai người sẽ kiều quy kiều lộ, mỗi người một bên.
Không nên nhìn sẽ không nhìn, không nên hiểu cũng đừng hiểu. Chuyện đồn đại trên giang hồ, nếu tìm hiểu quá nhiều, chết lúc nào không hay.
Nàng chỉ là một nữ nử nhà giàu muốn leo lên quyền quý, ngây ngơ một góc làm đồ ngốc mới là lựa chọn tốt nhất.
Những người đến tổng cộng có năm người, ba gã tôi tớ và một thiếu nữ trẻ tuổi. Ở giữa là một nam tử trung niên tuổi lớn hơn so với nàng tưởng tượng, mặt mày không thu hút lắm, dung mạo không hề thấp kém nhưng nếu đứng trong đám người dù nhìn vài lần một ngày cũng không nhớ kĩ được.
Lời này không chỉ đúng với nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thu-dai-nhan-bien/76852/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.