Thượng thư đại nhân, biến!
Bì Bì nghĩ, gia nhà họ đúng là không tim không phổi.
Trong khi mấy vị chủ tử trong cung kia sắp đạp vỡ cả cửa phủ, gia lại có phần thanh nhàn ở đây giận dỗi với tiểu cô nương.
Cách cửa sổ lắng nghe động tĩnh bên trong, Bì Bì thăm dò hỏi: “Gần đây có phải ngài rảnh rỗi quá không? Hai vị trên kia đã đưa xuống ba bái thiếp, nếu không có câu trả lời thích đáng, chỉ sợ chuyện này không qua loa tắc trách được đâu”.
Qua loa tắc trách sao?
Đó là chuyện sớm hay muộn thôi, bây giờ thì không phải lúc.
Trộm được nửa ngày nhàn rỗi kiếp phù du a ~
Lan Khanh, hoặc chúng ta có thể gọi hắn là Liên đại nhân, vểnh hai chân bắt chéo lên đầu gối, lướt nhìn qua tờ giấy Tuyên Thành đặt trên bàn, nhíu mày.
Đầu óc Phương Uyển Chi sao lại nhỏ thế chứ?
*
Có lẽ là bởi vì kế núi gần sông, bầu trời ở núi Bắc Yển lúc nào cũng xanh hơn kinh thành rất nhiều. Dãy núi chạy dài như đâm thẳng vào mây, khiến người ta cảm giác như mờ ảo.
Phương Uyển Chi thường nghĩ, đôi mắt của Lan Khanh trời sinh thâm thúy, lúc nó híp lại, giống như mây gió lãng đãng lúc bình thường, nếu không phải đôi mắt đó lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào vàng bạc, có khi nó thực sự như thể không nhiễm chút phàm trần, tuyệt trần nhân gian.
Đương nhiên nàng cũng biết điều này là không thể, có câu, ở đất tiên sơn thì chính là thần tiên, nhưng câu đó lại hoàn toàn không đúng này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thu-dai-nhan-bien/76851/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.