Thấy tâm trạng Văn Tông Thanh sa sút, Nhạc Phàm tức thì hiểu được suy nghĩ của đối phương, nhưng hắn cũng không vì bản thân mình mà cảm thấy bi thương, mỗi người sống trên đời đều có ý nghĩa để mà tồn tại, trường sinh chưa hẳn sẽ không chết, sinh mệnh cho dù ngắn ngủi cũng có thể sống vui vẻ, cho dù hắn mất đi tất cả, nhưng ít nhất bây giờ hắn còn có một hài tử.
Nghĩ đến Tiểu Băng nhi, trong lòng Nhạc Phàm bất giác có chút lo lắng, ánh mắt dịu dàng hơn nhiều.
- Ài.
Văn Tông Thanh thở dài một cái nói:
- Y giả như cha mẹ, cứ tưởng rằng ta làm nghề y là người phá hư quy tắc sinh tử, làm việc vô cùng thoải mái, nhưng bọn họ lại không biết rằng, ta lại càng là người không muốn chứng kiến sinh tử, càng không yên tâm trong lòng. Kỳ thật, ta làm nghề y đối với người thường cũng giống nhau, thậm chí chúng ta càng hiểu được sự quý trọng của sinh mạng trong đó.
Không đợi Nhạc Phàm tiếp lời, Văn Tông Thanh đột nhiên hỏi:
- Lý Nhạc Phàm, ta hỏi ngươi, ngươi có phải đã từng học qua Y kinh?
- Y kinh?
Nhạc Phàm đầu tiên là rùng mình, sau đó thản nhiên nói:
- Đã từng học qua.
Văn Tông Thanh rất vừa lòng với thái độ thành khẩn của đối phương, ngữ khí ôn hòa nói:
- Y kinh chính là bảo điển tối cao trong y đạo, y giả bình thường không thể học được, ngươi học Y kinh là do ai dạy?
- Là một vị trưởng bối đồng thôn.
Nghĩ đến Vạn tiên sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441739/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.