Một tiếng gọi nhẹ, Lăng Thông đi thẳng về phía Nhạc Phàm, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khác thường xung quanh. Lý đại ca?! Cái gì Lý đại ca? Nam tử trông nghèo rớt kia đáo để là ai? Cư nhiên có thể để Lăng Thông một phú hào lớn một phương tiếp đãi như thế! Mọi người vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt rơi trên người hai người, hồi lâu không nghĩ ra điều gì. "Ngươi là... Lăng Thông?" Thấy nam tử tài phú khắp người trước mặt, những hình ảnh chắp vá trong đầu Nhạc Phàm dần dần khớp lại, không khỏi gọi ra tên của đối phương. "Lý đại ca..." Mũi Lăng Thông cảm thấy cay cay, một tay ôm lấy Nhạc Phàm, không cần chú ý trên người hắn có bẩn hay không. Chỉ có mình mới rõ chuyện trong nhà, Lăng Thông này mười năm qua quả thực đã thay đổi rất nhiều, trừ khuôn mặt tương tự trước đây, còn không tìm được nửa điểm giống trước. Bởi vậy Nhạc Phàm có thể nhận ra hắn, hắn cũng hưng phấn không thôi. Bất quá, hai người họ cứ ôm nhau một chỗ như vậy, làm cho mọi người cảm thấy không được tự nhiên. Cũng may những người xung quanh cũng thức thời, đám người trầm mặc không nói, chỉ có Liên Tâm vẫn giữ ánh mắt oán độc không thôi. "Sao thế này! Ta quá kích động rồi, quá kích động rồi, a a." Lăng Thông tự biết mình thất thố, khẽ cười hai tiếng, lập tức buông Nhạc Phàm ra, chuyển hướng sang Thư Lam ở bên cạnh nói: "Vị này chính là Thư Lam cô nương của Đại Thông thương hội phải không?" Đối phương đột nhiên nói chuyện với mình, Thư Lam có chút cảm thấy được yêu thương mà lo lắng, bất quá rất nhanh đã trấn định: "Tiểu muội chính là Thư Lam, chào ông chủ Lăng." "Cái gì ông chủ với không ông chủ..." Lăng Thông vui vẻ nói: "Ta so với ngươi cùng lắm thì hơn vài tuổi, dù có tính là lớn tuổi hơn, thì ngươi cũng không thể gọi ta già quá thế chứ. Lệnh tôn là lão tiền bối trong thương giới, ta đã sớm muốn kết giao, đáng tiếc những năm gần đây chúng ta đều quá bận rộn, vô duyên gặp mặt thực là đáng tiếc... Bất quá, hôm nay gặp Thư Lam cô nương thực là làm người ta vui mừng, Thư Lam muội nếu không chê, cứ gọi ta một tiếng Lăng đại ca là được." Một hồi nhận thân một cách kỳ lạ, mọi người xung quanh thấy thế trợn mắt há mồm. Ông chủ Lăng đây đức hạnh thế nào, nói gió thì có mưa, mặt cũng dày đến thế. Đương nhiên, mặc kệ là do nguyên nhân gì, có thể được Lăng Thông để mắt tới, quả thực không thể tốt hơn. Thư Lam liếc mắt nhìn Nhạc Phàm bên cạnh, rồi sau đó chân thành thi lễ với Lăng Thông: "Tiểu muội ra mắt Lăng đại ca!" "Ha ha ha! Tốt tốt tốt, hôm nay thực là ngày vui..." Lăng Thông cười lớn, lấy từ trong tay áo ra một hồng bao to, nhét vào trong tay Thư Lam, xem như là nhận vị muội tử này. Thấy hồng bao đã được chuẩn bị sẵn, mọi người không biết nói gì. "Đại ca, tiểu muội, mọi người chờ chút, ta đuổi những người này ra khỏi đây rồi sẽ quay lại với mọi người. Tiếp theo, Lăng Thông thu lại ý cười, lạnh lùng nhìn lướt qua hai người Liên Tâm và Kha Tống Hi chật vật không chịu được, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Sử Mạnh Lâm. Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của đối phương, Sử Mạnh Lâm chột dạ lùi lại, mồ hôi lạnh túa ra. "Ông chủ Sử, quy củ ở Nghênh Lai khách lâu này của ta ngươi hẳn là rõ ràng chứ! Nếu là tới ăn cơm làm khách, Lăng mỗ phi thường hoan nghênh, nếu là đến quấy rối, Lăng mỗ cũng sẽ không khách khí. Lăng Thông chậm rãi mở miệng, mới vừa rồi còn tươi cười, chỉ chớp mắt nói trở mặt liền trở mặt: "Hai người trên đất là ngươi đưa tới, đồ bọn họ phá hư tự nhiên là phải bồi thường, về phần những tổn thất khác... Như vậy đi, ta sẽ tính thế này, ngày mai sẽ để người mang giấy tờ sang bên ngươi, ngươi mang người đi trước đi!" "Cái gì!? Bồi thường?" Sử Mạnh Lâm sợ hãi kêu lên một tiếng, phẫn nộ chỉ vào Nhạc Phàm cách đó không xa nói: "Rõ ràng là hắn xuất thủ đánh người, cũng là hắn phá hỏng đồ vật, dựa vào cái gì muốn ta bồi thường?! Lăng Thông, ngươi không nên khinh người quá đáng!" Đe dọa! Tất cả là đe dọa... Không bồi thường! Kiên quyết không bồi thường! Không trách Sử Mạnh Lâm sẽ có phản ứng mạnh như vậy, hắn cũng rất rõ ràng thủ đoạn của Lăng Thông. Nếu giấy tờ mang tới, trên đó tuyệt đối sẽ nhóm ra cái gì phá bàn, nát ghế... Tiền bồi thường này, nói không chừng còn có thể trang trí lại Nghênh Lai khách lâu một lần nữa. "Khinh người quá đáng?" Lăng Thông nhàn nhạt cười nói: "Ta nói Sử lão đầu ngươi, ngươi già hồ đồ rồi sao? Lời Lăng Thông ta nói ra, chưa bao giờ thu lại. Ngươi nếu dám làm loạn ở nơi của ta, muốn thu lấy hậu quả gì. Được rồi! Ta thừa nhân, hôm nay là ta khi dễ ngươi, vậy thì thế nào? Có muốn ta an ủi ngươi hay không? Ngươi nếu có chút cốt khí cũng đừng bồi thường... Kỳ thực, ta cũng thực hy vọng ngươi đừng bồi thường, nếu không ta thực không lấy đâu ra cớ để tìm ngươi gây phiền toái. "Ngươi... Ngươi ngươi... Ngươi vô sỉ!" Sử Mạnh Lâm trong lòng thầm hận, cũng không dám phản bác. Hắn hiểu, bản thân nếu không bồi thường số tiền này, qua không bao lâu Sử gia trên dưới sợ là ngay cả một cái quần cũng không có mà mặc. Giữa đống đồ vỡ nát, Liên Tâm cố quát: "Họ Lăng kia, ta chính là Quỳ Hoa cung thiếu chủm ngươi cư nhiên khinh ta như thế!" Mọi người mang theo khinh thường nhìn Liên Tâm, thầm nghĩ chuyện đã đến mức này, bị đến thế rồi còn muốn bị đánh sưng mặt. Thực sự là quá tự đại, quá kiêu căng rồi! Lăng Thông bĩu môi, vẻ mặt khinh thường nói: "Quỳ Hoa cung? Toàn bộ đều là một đám phụ nữ cuồng vọng tự đại, Lăng Thông ta đến giờ chưa từng sợ. Nếu Minh Tâm dám đến tìm phiền toái, ta tuyệt không ngại làm ả nhớ mãi không quên... Ngươi cho rằng Minh Tâm sẽ vì nữ nhân bán phế như ngươi, cùng ta tranh đấu sao? Ngươi quá xem trọng mình rồi." "Ngươi... Ta..." Liên Tâm lửa giận công tâm, hơi thở không thuận, cư nhiên hộc máu ngất đi. "Từ chấp sự, Lạc Dương chính là phạm vi quản hạt của Thiên Địa minh, việc này còn nhờ ngươi chủ trì công đạo!" Ánh mắt Sử Mạnh Lâm hướng về phía Từ chấp sự nhờ giúp đỡ, người sau lại không thể không quản, đành cố gắng nói: "Ông chủ Lăng, mọi việc đều nên lưu lại một đường, này sau còn dễ gặp lại nhau, nể mặt mũi của Thiên Địa minh chúng ta, có thể..." "Hắc hắc hắc!" Lăng Thông cười cắt lời đối phương nói: "Mặt mũi của Thiên Địa minh, nhưng lại không quản được đến trên đầu ta. Tục ngữ nói rất đúng, trong thương trường chỉ dùng lời nói của thương nhân,... Sử lão đầu, ngươi muốn tìm người trong giang hồ ra mặt cho người, có thể không để ý đến quy củ ở đây sao! Xem ra, cuộc sống tốt đẹp của ngươi đến lúc kết thúc rồi!" Sử Mạnh Lâm nghe vậy, tức đến phật cũng nổi giận, khói thoát ra khỏi bảy lỗ (bảy lỗ gồm có hai mắt, hai mũi, hai tai và mồm - DG). Từ chấp sự thấy Lăng Thông không hề nể mặt, cũng căm tức không thôi, hết lần này đến lần khác đối phương thân phận đặc thù, chính mình cũng đành chịu. "Di..." Lúc này, ngoài cửa đi vào một nam một nữ, bên người lại còn mang theo hai đứa trẻ. Thấy người đến, Từ chấp sự tâm thần đại chấn, vội vàng nghênh tiếp nói: "Thuộc hạ Từ Hồng Ba, bái kiến phó minh chủ, Trữ cô nương." Người đến chính là Đồng Tường và Trữ Uyển Can, bọn họ sau khi nhận được truyền tin của Lăng Thông, liền lập tức mang theo hai đứa trẻ chạy tới không ngờ lại chứng kiến cảnh này. Lăng Thông bộ dạng chỉ sợ thiên hạ không loạn, tùy ý cười nói: "Tiểu Đồng hả! Các ngươi tới đúng lúc lắm, ông chủ Sử đây đang muốn tìm Thiên Địa minh các người chủ trì công đạo đây. Ngươi nói nên làm thế nào đây! A a..." Đồng Tường nhướng mày, nhìn qua hai người nằm trên mặt đất, lại nhìn vẻ mặt của mọi người xung quanh, tự nhiên không khó đoán được truyện gì đã xảy ra. Trong lòng thầm than, Đồng Tường quy đầu, lạnh nhạt nói với Từ Hồng Ba: "Từ chấp sự, ngươi đã quên quy củ trong minh?!" "Thuộc... Thuộc hạ biết sai rồi." Đến lúc này, Từ Hồng Ba sao còn không biết quan hệ lợi hại trong đó. Hắn lần nữa nhìn nam tử nghèo túng cách đó không xa, trong giây lát liên tưởng đến một người, một người hung danh lừng lẫy, một người dẫn đến giang hồ nổi gió tanh mưa máu... Trùng hợp chính là, người đó họ Lý, tên của người đó là Lý Nhạc Phàm! Lý Nhạc Phàm!? Hắn... Hắn chính là Lý Nhạc Phàm!? Từ Hồng Ba nheo mắt, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi! Nhớ tới bộ dạng thê thảm của Liên Tâm và Kha Tống Hi trên mặt đất, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một tia may mắn. Còn may, còn may chính mình nói, làm cẩn thận, không gây ra chuyện gì. Nếu không, coi như là Thiết Huyết minh chủ có ở chỗ này, chỉ sợ cũng không bảo vệ được mình. Đồng Tường nhìn vẻ mặt khác thường của Từ Hồng Ba, vì vậy khoát tay nói: "Được rồi, ngươi về trong mình trước đi, tự mình đến Hình đường nhận tội." Sau khi nói xong, Đồng Tường không để ý đến đối phương nữa, cung kính đi thẳng về phía Nhạc Phàm: "Đồng Tường ra mắt Lý tiên sinh..." "Trữ Uyển Can ra mắt Lý tiên sinh... Lần trước không nhận ra tiên sinh, tiểu nữ thực là có mắt không thấy Thái Sơn!" Trữ Uyển Can mang theo hai đứa trẻ đi lên, tự nhiên cẩn thận thi lễ với đối phương. Nhạc Phàm nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt lại rơi trên người hai đứa trẻ. Thái độ của đối phương như thế, hai người Đồng Tường không hề chú ý, mà cười trừ lùi lại một bên. Thấy cảnh này, Sử Mạnh Lâm và đám người Đại Thông thương hội đã có chút mơ hồ. Bây giờ dù là người mù cũng nhìn ra được, gia hỏa nghèo túng trước mắt, tuyệt đối là một đại nhân vật, ngay cả Thiên Địa minh phó minh chủ cũng phải nhường ba phần. Hối hận! Sử Mạnh Lâm bây giờ trong lòng cũng ngập tràn hối hận! Trâu chưởng quỹ đứng bên cạnh lại càng bị hù dọa đến hai chân run lẩy bẩy, hắn thực sự sợ nhóm người cao thủ giang hồ này, bạo khởi một quyền đánh chết mình. Nếu không phải có mấy tiểu nhị đến thu dọn hiên trường, không biết hai người bọn họ còn đứng đến lúc nào. Quyển 13: Thiên đạo chi tranh
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]