"A a, vị tiểu muội này lớn lên thực sự làm người khác yêu thích." Liên Tâm chậm rãi đi lên trước, cầm chén rượu trên bàn của Thư Lam đưa cho đối phương nói: "Đến, lần đầu gặp mặt, tỷ tỷ kính muội một chén rượu nhạt biểu thị tâm ý." "Đây... Vị tỷ tỷ này khách khí rồi." Thư Lam có chút không quá thích ứng với nhiệt tình của đối phương, nhưng lại không thể cự tuyệt, chỉ có thể nhận lấy chén rượu... Nhưng nàng không thấy, trong mắt đối phương hiện lên một tia âm lãnh, giống như độc xà. Ngay lúc Thư Lam chuẩn bị uống chén rượu, bên cạnh chợt duỗi ra một bàn tay giữ chén rượu lại. Nhìn lại, cư nhiên Nhạc Phàm đã đứng lên. "Lý đại ca, huynh đây là..." Thư Lam nao nao, mặt lộ vẻ nghi hoặc, chỉ nghe Nhạc Phàm mở miệng nói: "Có độc." "Bồng!" Một tiếng nứt vỡ vang lên, là Nhạc Phàm trực tiếp bóp vỡ cốc rượu bằng bạch ngọc kia. "Gì!" Mọi người thấy thế đều sửng sốt, ngay cả Thư Lam cũng rất khó hiểu. Nàng không phải hoài nghi lời của Nhạc Phàm có thực hay không, mà là đơn thuần cho rằng, rượu này là khách lâu đưa tới, mới rồi chính mình cùng mọi người uống không có vấn đề gì? Thế nào lại đột nhiên có độc rồi, độc này là từ đâu ra? Chẳng lẽ... Sắc mặt Thư Lam trầm xuống, ánh mắt nhìn vào người Liên Tâm. Chỉ có người phụ nữ này vừa động qua chén rượu đó, nếu như chén rượu đúng như lời Nhạc Phàm, bị người khác hạ độc, vậy thì ngoài người phụ nữ kiều mị trước mắt này, không còn người nào khác. Nhưng chính mình cùng đối phương không thù không oán, đối phương vì sao lại hại mình? Là vì Sử Mạnh Lâm ở sau sai khiến, hay là vì nguyên nhân gì khác? "Tại sao?" Đối mặt với chất vấn của Thư Lam, Liên Tâm nhẹ giọng cười nói: "Không tại sao ca, chỉ là chơi đùa một chút thôi... Bất quá ngươi yên tâm, độc trong rượu vừa rồi, là độc không chết người, cho dù ngươi uống, nhiều nhất chỉ là cho ngươi ngây ngất ham muốn, mơ màng một hồi thôi." Ngây ngất ham muốn? Mơ màng một hồi? Nói dễ nghe, nghĩ lại thì chính là chỉ những thứ mị dược tam lưu... Mọi người trong Đại Thông thương hội trừng mắt nhìn người phụ nữ kia, trong lòng thầm mắng không thôi. Liên Tâm vẻ mặt thản nhiên không đổi sắc. Đối với một người phụ nữ lớn lên còn xinh đẹp hơn cả bản thân, Liên Tâm khó tránh khỏi sinh ra một chút tâm lý đố kỵ, thân là người trong hắc đạo, tự nhiên lấy phòng là chính, muốn làm gì sẽ làm cái đó, nếu thấy người phụ nữ này không vừa mắt, vậy làm cho đối phương có chút chuyện xấu cũng không là chuyện đáng kể. Nhưng có chút điểm Liên Tâm lại không hiểu, dùng thủ pháp hạ dược độc môn của mình, nàng tự tin coi như là tiên thiên cao thủ như Kha Tống Hi cũng đừng mơ nhìn ra nửa điểm mánh khóe, tại sao nam tử bề ngoài xấu xí, như nghèo túng này, cư nhiên có thể phát hiện mình hạ dược? "Các hạ là ai?" Lực chú ý của Liên Tâm chuyển lên trên người Nhạc Phàm, chăm chú đánh giá đối phương. Đám người Sử Mạnh Lâm cũng nhìn với ánh mắt khác thường. Nhạc Phàm nhàn nhạt liếc mắt nhìn nữ tử một cái, ngồi lại vị trí, không nói một lời, ánh mắt lạnh nhạt kia, phảng phất như là đang xem tạp kỹ. "Ngươi..." Trước bị người ta phá kế, sau lại bị người không thèm chú ý, niềm kiêu hãnh của Liên Tâm như bị đâm mấy cái. Bản thân từ bé đến lớn, chưa từng chịu qua nhục nhã như vậy! Kha Tống Hi thấy mỹ nhân lạc lõng như thế, vội vàng động thân, đại hiển ân cần, đồng thời chỉ vào Nhạc Phàm trách mắng: "Xú tiểu tử, Liên Tâm cô nương hỏi ngươi đấy, còn không thành thực trả lời, Kha mỗ phế tay chân ngươi." Trong mắt Kha Tống Hi, đối phương cả người không có nửa điểm chân lực, cũng như người bình thường, dám ở trước mặt tiên thiên cao thủ giả vờ giả vịt, quả thực là không muốn sống mà! Lúc này, Nhạc Phàm lại càng không thèm liếc nhìn đối phương, tự rót rượu tự uống. Kha Tống Hi không nén được giận, đang muốn động thủ, Liên Tâm ở một bên cười nói: "Yêu! Cậu ấm này thực có tính cách, cũng không biết ngươi có cốt khí thế nào." Nói đoạn, Liên Tâm duỗi tay hướng về khuôn mặt của Liên Tâm: "Vị tiểu muội này là tiểu tình nhân của ngươi hả? Sách sách, khuôn mặt thực xinh đẹp, thực là đáng tiếc..." Thanh âm bỗng chuyển lạnh, Liên Tâm chuyển thủ thành trảo, muốn vạch lên mặt Thư Lam một trảo... Song đúng lúc này, hai mắt nàng hoa lên, chỉ cảm thấy chỗ ngực trái chịu một trọng quyền, cả người như con diều đứt dây, trực tiếp bay ra ngoài, đụng vỡ nát một thúy ngọc bình phía xa xa! Trong nhất thời, cả phòng yên lặng như tờ! Mới rồi, phát sinh chuyện gì?! Người của Đại Thông thương hội tất cả đều trợn mắt há mồm sững sờ đương trường, bọn họ căn bản không rõ ràng cái gì là chênh lệch lực lượng, chỉ thấy Nhạc Phàm một kích bạo lực, đem nữ tử kia đánh ngã xuống. Mà đám người Sử Mạnh Lâm hai mắt mở to, vẻ mặt khó tin. Mấy người bọn họ đều rõ ràng bối cảnh và thực lực của Liên Tâm. Nữ nhân này thủa nhỏ lớn lên ở Quỳ Hoa cung, được Minh Tâm cung chủ yêu thích, không tiếc tổn hao đại lượng linh dược tẩy cân phạt tủy cho nàng. Lúc này, Liên Tâm tuổi còn nhỏ đã bước vào tiên thiên chi cảnh, trở thành Quỳ Hoa cung thiếu cũng chủ, thực lực chính thức tự nhiên không phải chuyện đùa. Quỳ Hoa cung là gì? Đó từng là một trong hắc đạo lục tông, thực lực hùng hậu, ngạo nghễ một phương. Tuy mấy năm nay Quỳ Hoa cung rất ít đi lại trong giang hồ, danh tiếng không còn như trước, nhưng thế lực của Quỳ Hoa cung cũng không phải các tông phái bình thường có thể sánh bằng. Song, ngay lúc này, Quỳ Hoa cung thiếu cung chủ, người cao cao tại thượng như thế, cư nhiên bị người ta một quyền đấm ngã, như một con chó chết. Tràng cảnh như vậy, người nào có dũng khí tin tưởng?! Giật mình một cái, Sử Mạnh Lâm đột nhiên bừng tỉnh, Quỳ Hoa cung thiếu cung chủ là mình đưa tới, bây giờ cư nhiên ở trước mặt mình bị người khác đả thương, nếu Quỳ Hoa cung chủ nổi trận lôi đình, chính mình chẳng phải là chịu liên lụy sao! Vừa nghĩ đến Bách An thương hội sắp phải thừa nhận lửa giận của một phương hắc đạo, Sử Mạnh Lâm nhất thời sợ mất vía, mồ hôi lạnh ứa ra! Hắn hiện tại thực hối hận lúc đầu không có việc gì lại chạy đến đây khoe khoang. Bây giờ thì tốt rồi, chẳng những Lăng Thông không thấy đâu, ngược lại còn nhận lấy một thân phiền nhiễu! "A! Liên Tâm cô nương! Liên Tâm cô không sao chứ?!" Sử Mạnh Lâm vội vàng tiến lên, nâng Liên Tâm dậy, người sau trong miệng không ngừng phun ra máu tươi. Từ chấp sự thấy thế liền đi lên hỗ trợ, một đạo tiên thiên chân khí nhẹ nhàng đưa vào trong cơ thể Liên Tâm, mà trên mặt càng thêm thâm trầm. "Lý đại ca..." Thư Lam phục hồi lại tinh thần, tự nhiên hiểu vừa mới phát sinh chuyện gì. Bất cứ một người phụ nữ nào, vô luận là kiên cường đến mức nào cũng khó có thể thừa nhận được đả kích khi bị hủy dung nhan. Thư Lam thực không ngờ, đối phương đều là phụ nữ, cư nhiên có thể hạ thủ tàn nhẫn như vậy! Nếu không phải Nhạc Phàm ra tay cứu giúp, mặt mình sợ là đã bị đối phương hủy hoại rồi. Tâm niệm thay đổi, Thư Lam nhìn chằm chằm Nhạc Phàm, trong mắt tràn đầy cảm kích. "Khái! Khái khái khái!" Một ngụm máu đọng phun ra, Liên Tâm từ trong hôn mê tỉnh lại, đầu tiên là vẻ mặt mê mang, tiếp theo là khuôn mặt lộ vẻ thống khổ. "Ta... Ta thế nào không sử được lực nữa? Chân khí của ta? Chân khí của ta..." Liên Tâm cảm nhận toàn thận, trong mắt toàn là kinh hoảng: "Không có! Cái gì cũng không có! Võ công của ta..." Từ chấp sự thở dài lắc đầu, lùi sang một bên không nói gì cả. Hắn biết, vị thiếu cung chủ kiêu ngạo này xem như về nhà rồi, bản thân không nhất định phải vì một người mà xuất đầu... Càng huống chi, bản thân mình tựa hồ cũng không gánh nổi cái đầu này. Hít vào một hơi, Từ chấp sự nhìn lên người Nhạc Phàm, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, tướng mạo đối phương dường như đã từng gặp, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nhớ ra. "Ngươi... Ngươi cư nhiên phế đi võ công của ta!? Ngươi phế đi võ công của ta!?" Liên Tâm gắt gao trừng mắt nhìn Nhạc Phà, ánh mắt mang theo oán độc vô hạn hận không thể đem đối phương băm thây vạn đoạn! Võ công bản thân bị phế, kinh mạch toàn thân cũng bị chấn đoạn, sau này không thể tu luyện lại. Không có lực lượng, chẳng khác nào mất đi hết thảy, kể cả quyền lợi, địa vị và tương lai, từ nay chỉ có thể cho để mặc người khác giày xéo, trong lòng Liên Tâm tràn đầy sợ hãi! Nàng không thể không có lực lượng, nàng không thể không có quyền lợi, tâm tình của nàng lúc này, giống như là một phượng hoàng cao cao tại thượng, đột nhiên đứt cánh ngã xuống bùn, không khác gì vẻ xấu xí của sơn kê. "Xong rồi! Hết thảy đều xong rồi..." Thấy vẻ mặt Liên Tâm xám như tro, bộ dạng đau đớn đáng thương, mọi người bất giác sinh ra một tia bất nhẫn. Đả kích như thế đối với một người phụ nữ kiêu ngạo mà nói, thực sự là rất lớn. "Xú tiểu tử! Ngươi..." Kha Tống Hi không biết lấy dũng khí từ đâu, muốn tức giận chỉ trích thủ đoạn tàn nhẫn của Nhạc Phàm, đáng tiếc không đợi hắn nói xong, một nắm tay cực đạo đã đánh thẳng vào mặt! "Bồng..." Một trọng quyền, hung hăng đánh Kha Tống Hi bay vào tường, đập nát nhiều kiện trân bảo. Hiện trường lạnh lẽo, không khí an tĩnh dị thường! Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Kha Tống Hi khuôn mặt không còn giống mặt người, nằm trên mặt đất sinh tử không rõ... Hô hấp yếu ớt lúc này lại có vẻ rõ ràng. Chứng kiến một màn như vậy, mọi người hít một ngụm khí lạnh, nào còn dám tạo ra nửa điểm âm thanh không hài hòa. Hai quyền liền phế ngay hai tiên thiên cao thủ, người thực hung hãn! Kỳ thực, Nhạc Phàm cũng không muốn động thủ ở chỗ này, muốn trách chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo. Một người là vì tâm địa tàn nhẫn, chạm đến giới hạn của Nhạc Phàm, người kia thì không biết sống chết, hết lần này đến lần khác lúc Nhạc Phàm tâm tình không tốt, lại ở trước mặt hắn thoắt ẩn thoắt hiện, kẻ như vậy, không thu thập, không thể bình được 'dân phẫn' (lòng căm phẫn của nhân dân). Đúng là, tâm tình bây giờ của Nhạc Phàm không được tốt, bóng đen của triều đình và Ma Môn đè nặng lên tâm trí của hắn. Dù giờ hắn mới nhớ lại chút chuyện, nhưng trong lòng vẫn có một ngọn lửa phẫn nộ, tùy thời đều có thể bạo phát. Sử Mạnh Lâm phẫn hận căm tức Nhạc Phàm, trong đầu cảm thấy một trận thiên hôn địa ám, Kha Tống Hi cũng là cao thủ mình đã phải dùng một lượng tiền lớn mới mời được đến, không ngờ trước mặt người khác cư nhiên không chịu nổi một kích, bây giờ hy vọng duy nhất chỉ có thể ký thác trên người Từ chấp sự. Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Sử Mạnh Lâm, Từ chấp sự thầm kêu xui xẻo, chuyện này vốn không có liên quan gì đến mình, nhưng lại không thể không quản. Nếu là cao thủ bình thường thua thì cũng thôi, nhưng Liên Tâm và Kha Tống Hi thân phận không giống, một ngơ]fi là Quỳ Hoa cung thiếu cung chủ, một người là Thiên Đao môn chưởng môn nhân. Bây giờ hai người đồng thời xảy ra chuyện ở Lạc Dương, chuyện lại phát sinh chính mắt mình nhìn thấy, nếu mặc kệ không hỏi, vậy mặt mũi của Thiên Địa minh đặt ở đâu? "Khái khái!" Ho khan hai tiếng, Từ chấp sự hướng về phía Nhạc Phàm chậm rãi mở miệng: "Xin hỏi các hạ là người phương nào? Lạc Dương là quản hạt của Thiên Địa minh, các hạ ở chỗ này đả thương người, thế nào cũng phải cấp cho Thiên Địa minh một cái công đạo đi!" Từ chấp sự nói khách khí, đám người Sử Mạnh Lâm trong lòng ngạc nhiên, từ lúc nào người của Thiên Địa minh nói chuyện nhã nhặn vậy? Nhạc Phàm nhàn nhạt liếc mắt nhìn đối phương, không nói gì. Liếc mắt một cái! Chỉ là liếc mắt một cái! Từ chấp sự dựng đứng lông tơ khắp người, một loại nguy cơ xông thẳng lên não. Loại cảm giác này khác hẳn khi đối diện với một người bình thường, tựa hồ như đối mặt với dã thú hung mãnh, hắn không tự giác lui về phía sau mấy bước. Đúng lúc mọi người ở đây cảm thấy khẩn trương, một thanh âm mừng rỡ truyền đến. "Ha ha ha, mọi người đều đến rồi, tốt tốt tốt!" Trong tiếng cười lớn, một nam tử vóc dáng phúc hậu đi đến, không phải Lăng Thông thì còn có thể là ai. Sử Mạnh Lâm thấy người đến, không khỏi da đầu hơi tê dại: "Lăng, ông chủ Lăng..." "Nga? Thì ra là ông chủ Sử đại giá quang lâm, hoan nghênh, hoan nghênh." Lăng Thông không có vẻ ngoài ý muốn, chỉ đưa ánh mắt nhìn về phía Nhạc Phàm, vẻ mặt kia, loại khí tức cô độc kia, dù lại qua mười năm nữa, bản thân cũng không thể quên được. "Lý đại ca..." Thanh âm có chút nghẹn ngào, nhưng lại bao hàm rất nhiền tâm tình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]