Biên quan, chiến hỏa đã bình ổn xuống.
Tiếng kèn lệnh dần mất đi, chỉ để lại thây chất đầy đồng, khói súng đầy trời. Chiến trường vĩnh viễn là một địa phương tàn khốc vô tình, không biết bao nhiêu người đã ngã xuống, bao nhiêu huyết lệ được người ta khóc ra?
Liên tục tấn công bảy ngày, đội quân Lặc Thô tộc kiêu ngạo đã bị lực lượng của Tĩnh nhấn chìm, tổn thất thảm trọng. Nhằm cấp cho Sơn Hải quan một thời gian ổn định, Đa Nhĩ Cổn không tiếc hao binh tổn tướng để cầm chân Tĩnh và triều đình, có thể nói là tâm ngoan thủ lạt, quả quyết đoạn tuyệt.
Đương nhiên, về phía Tĩnh cũng thương vong không ít. Trong bảy ngày bọn họ chết 2000 người so với 2 vạn của Lặc Thô tộc. Tuy nhìn thì có vẻ ít hơn, nhưng binh lực của Tĩnh vốn đã ít, thiệt hại này tuyệt đối là không nhỏ.
Hôm nay đình chiến, biên quan cũng có được thời gian để nghỉ ngơi.
Trong Đại Đồng thành, người người đứng vây đầy quanh sàn đấu võ ở thành đông. Bọn họ đều đang chờ đợi một tràng tỉ thí kinh thiên động địa!
Không sai, đó là tỉ thí giữa hai thầy trò, giữa tu sĩ và tu sĩ, như thế nào không kinh thiên động địa được?
Lúc này những nhân vật đầu lĩnh đang liên hợp với nhau tạo thành một bình chướng thật lớn, tận lực tránh cho lực lượng sản sinh trong trận đấu của tu sĩ ảnh hưởng tới mọi người.
Ở trên sàn đấu, Thích Minh Hữu chậm rãi mở miệng, ngữ khí có chút bất đắc dĩ:
- Sư phụ, lão nhân gia ngài cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441637/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.