Mặc dù mọi người đã sớm biết rằng Khấu Phỉ sẽ tới, nhưng khi nhìn thấy hắn, mọi người vẫn là vui sướng không ngớt.
Mười năm không gặp, mọi người có lẽ sẽ quên đi nhiều chuyện, nhưng cái phần tình nghĩa kia thì vẫn giữ mãi trong lòng.
Phó Suất cười sang sảng một tiếng, tiến nói:
- Khấu tiền bối, không nghĩ người lại nhanh như vậy.
Khấu Phỉ vỗ bả vai đối phương, nói:
- Vừa nhận được tin, ta liền chạy thẳng một đường... Di! Tiểu tử này không phải là tiểu tử đi bên cạnh Nhạc Phàm năm đó?
Nhìn Tiểu Hỏa đã có biến hóa, Khấu Phỉ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, giống như gặp được một ông bạn già vậy.
- Quá cừ! Xem ra ngươi mạnh hơn không ít, khi nào có cơ hội chúng ta sẽ so đấu một chút chứ. Hắc hắc hắc!
"Thấu thấu thấu..."
Tiểu Hỏa đồng dạng cũng nhận ra Khấu Phỉ, kêu lên những tiếng nhiệt tình.
Khấu Phỉ cảm thấy rất thoải mái, nhưng ngay sau đó lập tức đảo mắt quanh, cuối cùng dừng ở trên người Thích Minh Hữu.
Thiếu niên này khoảng 17,18 tuổi, áo bào trắng tuyết, phiêu dật bất phàm, ánh mắt thâm thúy có ẩn chứa một tia tang thương, tạo cho người ta cảm giác hắn là một lão nhân đã trải qua đủ sự đời.
- Con... Con là tiểu Minh Hữu...
Thanh âm của Khấu Phỉ có phần khô khốc, giống như bị nghẹn trong cổ họng, muốn nói trôi chảy cũng không được.
Hắn run run tiến tới từng bước, hai tay chậm rãi cầm bả vai của thiếu niên... Người này chính là đồ đệ duy nhất của hắn a! Nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441636/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.