"Tí tách... Tí tách..."
Thủy lạc hữu thanh, u u không hưởng,
Ngũ quang thập sắc, như mộng phao ảnh.
(Máng nước chảy xuôi, trầm hưởng vang vọng
Ngũ quang thập sắc, bong bóng như mộng.)
Nơi đây chính là một động đá thật lớn, tùy ý có thể thấy được nham thạch với thiên hình vạn trạng. Không khí loang loãng, ánh sáng ảm đạm, thông đạo rắc rối kéo dài tứ phương, nếu không phải là người quen thuộc địa hình mà tùy tiện xông vào thì chỉ sợ là không tìm được đường về.
Song, ở chỗ sâu nhất của địa huyệt, đúng là căn cơ của "Phàm Môn".
Đối với giang hồ mà nói, Phàm Môn là một tồn tại thần bí,, mặc dù giang hồ có không ít người nghe được tin đồn về Phàm Môn, nhưng thật sự hiểu rõ tình huống thì không có mấy người.
Phàm Môn chính là do một đám nhân sĩ giang hồ tạo thành, do Long Tuấn và Đinh Nghị cùng quản lý, không có chức vụ, không có thuộc hạ, không có tài phú, cũng không có cái gì là chế độ bang quy, không có bất kỳ hạn chế và yêu cầu. Chẳng qua là ở thời điểm cần thiết, mọi người mới tụ họp lại để trợ giúp lẫn nhau. Khi tán, khi hợp, mới nhìn mà nói thì nó đúng là một tổ chức rời rạc, cơ hồ không có lực lượng nào đáng kể. Thế nhưng, sự hiện hữu của nó lại khiến cho các đại thế lực vô cùng kiêng kỵ.
Phải biết rằng, người trong giang hồ lấy đơn vị vạn mà đếm, một chút cũng không kém hơn một đội quân khổng lồ. Tuy đội quân này không có tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441609/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.