Địch nhân ly khai, thành đông cũng khôi phục lại sự yên bình như dĩ vãng.
Cũng không có bất kỳ tiếng hoan hô thắng lợi nào, mà chúng tướng sĩ đều nhìn chăm chú vào năm người một thú ở phía dưới...
- Phù phù! Mới vừa rồi nhất định là ta hoa mắt, hoa mắt... Ha ha!
Vương Đại đặt mông ngồi xuống đất, cười khúc khích.
Vương Nhị cũng vỗ nhẹ bộ ngực nói:
- Đúng a! Thiếu chút nữa là đi cái mạng mà! Số khổ a, thật sự là số rất khổ a!
Vương Tam cũng lò cái đầu ra:
- Nếu chết đi thì liền hết khổ rồi, hắc hắc!
Ở một bên, Hoa Khuê tức giận nói:
- Ba tên ngốc các ngươi kêu cái rắm gì, chí ít thì anh em chúng ta hiện tại còn sống không phải sao?
- Toàn bộ các ngươi ngậm miệng cho lão tử...
Khuê Hàn không nhịn được quát lớn một câu, mục quang lại lập tức chuyển đi:
- Mấy người này... đúng là Tông Lạc Thần và Tạ Tiểu Thanh, bọn họ không phải đi báo thù sao? Làm sao lại xuất hiện nơi này? Còn ba người khác là ai? Còn có kỳ thú kia... hình như đã gặp qua nơi nào!
Đồ Lôi gian nan chống đỡ thân hình đứng dậy, đồng dạng cũng đánh giá Tiểu Hỏa đang đắc ý kia.
Mặc dù là ở mười năm trước Tiểu Hỏa cũng đã để lại cho biên quan một ấn tượng cực kỳ sâu sắc, chỉ tiếc, thời gian mười năm cũng đủ để làm phai mờ đi nhiều thứ, hơn nữa, Tiểu Hỏa hiện tại trông cũng rất khác trước, há có thể có người nào vừa nhìn liền nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441608/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.