Đột nhiên trong lúc đó gió mây biến sắc, trời đất cùng ảm đạm, mọi người kinh ngạc nhìn lên Tụ võ đài.
Đây… là chuyện gì xảy ra vậy?
Nhạc Phàm cảm thấy Trần Hương trong lòng có chút rung động, tâm mạch khôi phục, bằng mắt thường có thể thấy được vết thương rất sâu trên ngực đang nhanh chóng khép lại, mà thanh "Thừa ảnh" vấy máu kia chẳng thấy tung tích đâu nữa.
Kích động! Mừng như điên! Hưng phấn!
Nhạc Phàm lúc này, đã không còn cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả tâm tình của mình. Nếu đã không thể miêu tả, vậy chỉ có thể dùng một chữ để biểu đạt, hắn "ngớ ngẩn" rồi, ngớ ngẩn trong hạnh phúc…
Giờ phút này, bão tố đầy trời, hạnh phúc ở bên người!
Nhạc Phàm không quan tâm gì nữa, chỉ để ý tới người ở trong lòng.
"Chíp..."
Một tiếng kêu phấn khởi vương vấn trong đầu mọi người, như báo hiệu, như vui thích, khuấy động tâm tư của mọi người…
Cùng lúc đó, "Ngư trường" trong tay áo Nhạc Phàm và "Thuần quân" trên lưng Thái Tiêu không hẹn mà cùng bay lên không trung, múa lượn tự do mà có thứ tự.
"Mau nhìn! Đó là gì vậy!?"
Dưới đài tiếng kinh hô lần này còn ngạc nhiên hơn, mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một luồng sáng màu đỏ từ trong cơ thể Trần Hương lao ra, phóng thẳng lên mây, bay lượn cùng mấy thanh kiếm!
Đợi mọi người nhìn rõ bộ dạng bóng đỏ đó, ai ai cũng sửng sốt lặng người.
Đó rõ ràng là một con chim màu đỏ, nói chính xác hơn, nên là một con "gà" biết bay, chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441524/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.