Trong thành Chương Đức, có một bóng người như thoi đưa, qua lại giữa các mái nhà! Thân hình chỉ thấy mơ hồ hiện lên trước mắt, tạo nên sự huyên náo.
"A! Nhìn kìa cái gì vậy?"
"Giữa ban ngày ban mặt, không có ma quỷ gì đâu!"
"Ngươi ngu như heo vậy! Ta nghe nói cái đó gọi là khinh công, người trên giang hồ ai cũng sử dụng hết".
"Thúi lắm! Khinh công có thể bay à? Cái bóng cũng thấy không rõ".
Mọi người có bàn tán gì Nhạc Phàm cũng không có tâm tình để ý tới, lại nghe từng trận tiếng chuông vang lên, hắn liền cảm thấy thân thể tựa hồ như có vật gì cắn xé, vận động, chậm rãi tiến lên đầu, làm cho bản thân cực kỳ khó chịu. Loại cảm giác quỷ dị này, cũng giống như lần trước tại Phủ Khai Phong bị người ta dùng vu thuật ám hạ.
Là ai, đến cuối cùng là ai đang âm thầm bày kế! Gừ…
Nhạc Phàm cố nén đau đớn trong ngực, dùng linh thức mở rộng đến tối đa, lùng kiếm trong thành. Bây giờ hắn đã bất chấp cái gì kinh thế hãi tục, chuyên tâm tìm kiếm để lôi cổ kẻ đang âm thầm mưu hại mình ra.
Không có? Sao lại không có! Ta rõ ràng cảm giác được người đó tồn tại? Tại sao lại không có?
Cơ hồ đã chạy khắp cả Phủ Chương Đức, Nhạc Phàm vẫn không phát hiện được bất cứ điều gì, song thân thể hắn đã chịu đựng đến cực hạn, nếu không xử lý, sợ là hậu hoạn vô cùng!
Nếu tìm không được người, vậy chỉ có cách phóng tay đánh cuộc!
Nhạc Phàm trấn định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441427/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.