Trong khách sạn có vẻ cực kỳ tệ, không có gì cả, ở chỗ này là nơi nghỉ chân của khách qua đường, ngoại trừ một vài thương khách bôn ba Nam Bắc, thì cũng không có bao nhiêu người nữa. Ôm Tiểu Cẩu đang ngủ say tới đây, tâm tình Nhạc Phàm bây giờ xấu đến cực điểm, không để ý gì đến ánh mắt của các thương buôn nhìn mình, bảo tiểu nhị sắp xếp cho một phòng hai người ở trên lầu để bản thân và Khấu Phỉ ở. Cuối cùng hắn bảo tiểu nhị chuẩn bị cho Tiểu Cẩu một ít thức ăn thanh đạm. Đương nhiên, nhân tiện mua cho Tiểu Hỏa nhiều nhiều thịt vào, dù sao tên gia hỏa này đã vài ngày rồi chưa được ăn thịt, nếu cứ để cho nó đói, sợ rằng thú nuôi trong nhà của dân chúng quanh đây sẽ trở thành thức ăn của nó, như vậy thì quá phiền toái. Y thuật của Nhạc Phàm vốn rất cao minh, dưới sự điều dưỡng của nguyên khí, Tiểu Cẩu thân thể đang suy yếu dần dần trở nên hồng hào hẳn lên, ngay cả Khấu Phỉ đứng một bên cũng nhịn không được than thở công pháp của Nhạc Phàm quá thần kỳ. Tiểu Cẩu chậm rãi mở hai mắt ra, thấy một gương mặt lãnh tuấn kiên nghị, có điểm lo lắng, khắc ghi vào trong đầu mình. Trải qua nửa năm lưu lạc, trải qua sự ghẻ lạnh của nhân tình trên thế gian, cả đời nó sẽ không quên được khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ này. Nước mắt đã ngừng chảy, Tiểu Cẩu lẳng lặng nhìn Nhạc Phàm, tâm tình hết sức phức tạp, đây là thân nhân mà cũng là cừu nhân của mình, không biết là nên hận hắn hay là nên thương hắn? Lập tức, tiểu hài tử cúi đầu xuống. Thấy Tiểu Cẩu cúi đầu không nói, Nhạc Phàm cũng không nói gì, yên lặng múc cháo đưa lên miệng, Tiểu Cẩu cũng không chống cự. Sau khi ăn no, tâm tình Tiểu Cẩu tựa hồ tốt lên rất nhiều, nhìn vè phía Nhạc Phàm nói: "Ca ca tóc bạc, cha ve mẹ ta đều đã chết, gia gia cũng đã chết, thôn dân cũng đã chết, bọn họ đều đã chết… Đêm hôm đó có rất nhiều hắc y nhân tới, ta thấy rất nhiều máu, máu chảy đầy đất, bọn họ nói muốn hại ngươi… Bọn họ muốn giết ta, ta liều mạng chạy trốn… sau đó rớt xuống sông…" Sau khi nghe Tiểu Cẩu kể lại, Nhạc Phàm biết được những việc đã xảy ra, so với tin tức của Lâu Thượng Lâu không sai lệch mấy, chỉ còn Tiểu Cẩu là người may mắn duy nhất còn sống, hơn nữa bản thân mình cũng có trách nhiệm. Kích động ôm lấy đứa nhỏ an ủi, Nhạc Phàm nhẹ nhàng nói: "Tất cả đều đã qua rồi, ta sẽ chăm sóc ngươi" Bọn họ hai người đều là cô nhi, cùng trải qua như nhau, giữa hai người lai có quan hệ nhân quả, Nhạc Phàm tự nhiên sẽ không mặc kệ đứa nhỏ mà không để ý đến. Sau khi an ủi đứa nhỏ ngủ đi, Nhạc Phàm chậm rãi rời khỏi giường, có vẻ cực kỳ tỉnh táo. Nhưng Khấu Phỉ nhìn ra được, đôi mắt tỉnh táo của đối phương ẩn chứa sự phẫn nộ và sát khí. Khấu Phỉ tâm trạng buồn rầu, hắn không thích không khí như vậy, vì vậy cười nói: "Tiểu huynh đệ! Lão phu có nói qua nhất định giữ lời, tiểu tử này lão phu nhất định thu làm đồ đệ, truyền võ công cho hắn, chờ sau này hắn lớn lên có thể tự thân báo thù". Nhạc Phàm gật nhẹ đầu đồng ý, hắn bây giờ quả thật có rất nhiều việc làm chưa xong, cừu hận có thể đặt sang một bên, hứa hẹn cũng có thể tạm thời từ từ làm, nhưng chuyện của Nhã Nhi hắn không thể không lo. Nếu đã có "Đao si" chiếu cố, tin tưởng rằng đứa nhỏ này cũng sẽ không tệ, nói như thế, bản thân cũng tạm quên đi một phần tâm sự. Nhạc Phàm cũng cân nhắc, lại không biết Khấu Phỉ cũng có ý định như vậy. Do Khấu Phỉ nghĩ lại, bản thân cả đời vì theo đuổi đao đạo đến cùng, đả bỏ qua rất nhiều điều cho bản thân, đến bây giờ ngay cả truyền nhân cũng không có, chẳng lẻ sau này thật sự là muốn sống cô độc? Mặc dù nói, thu nhận đứa nhỏ này làm đồ đệ vốn là nói đùa, nhưng vừa rồi nghe đứa nhỏ kể lại những gì đã trãi qua, Khấu Phỉ không khỏi nảy sinh lòng trắc ẩn. Hơn nữa, tư chất của Tiểu Cẩu không tệ, lại có quan hệ không nhỏ với Nhạc Phàm, hắn tin tưởng Nhạc Phàm nhất định sẽ không dấu diếm võ công của bản thân. Đến lúc đó, đao pháp của Nhạc Phàm dung hợp với đao pháp của bản thân, nhất định có thể trở thành một đời đao đạo tông sư. Nghĩ như thế, Khấu Phỉ trên mặt phảng phất lộ ra vẻ tươi cưòi như hoa nở. Nhạc Phàm thấy thế, không hiểu hỏi: "Tiền bối người cười gì thế?" Khấu Phỉ thu lại vẻ tươi cười, trừng mắt mắt nói: "Có thể thu được đồ đệ tốt đương nhiên là phải cười, không lẽ khóc sao! Ngươi mất hứng, chẳng lẽ lão nhân ta phải khổ sở theo ngươi? Ngươi thiệt là… được rồi, ngươi tiếp theo chuẩn bị làm gì? Chúng ta đắc tội với những người đó, bây giờ cũng đang bị họ theo dõi". Hồng Vũ hội đã phái người giám sát ở ngoài khách sạn, bọn họ mặc dù ẩn nấp khá tốt, nhưng làm sao có thể qua được tai mắt của lão giang hồ là Khấu Phỉ? Đương nhiên, Nhạc Phàm cũng biết, chỉ là không để ý tới thôi. Chỉ nghe Nhạc Phàm thản nhiên nói: "Ta đợi người, có thể ở tại đây nghỉ ngơi vài ngày". "Đợi người? Là ai vậy?" Khấu Phỉ cảm thấy tò mò. "Một người đến truyền tin cho ta". Nhạc Phàm bộ dáng không lạnh không nóng, làm cho Khấu Phỉ cảm thấy rất là bất đắc dĩ, lắc đầu ủ rũ nói: "Hầy! Ngươi thật là phiền toái… Bất quá lão phu dù sao cũng có thời gian, ở chỗ này chơi với ngươi cũng khôgn sao, thuận tiện tạo tình cảm với đồ đệ mới thu nhận của ta luôn. Hắc hắc!" Nhạc Phàm biết đối phương thật tâm muốn lưu lại với mình, vì vậy gật mạnh đầu, tỏ vẻ cảm tạ. Đêm khuya không, Nhạc Phàm tựa hồ muốn hỏi Khấu Phỉ chuyện gì đó, vì vậy dò hỏi: "Tiền bối, cuộc chiến đêm qua người cũng có ở đó, cũng đã thấy kiếm pháp của nữ nhân kia? Chẳng lẻ thật sự là 'Ngự kiếm thuật' trong truyền thuyết? Ta nghe nói trang chủ Thần kiếm sơn trang Cổ Kiếm Nhân cũng biết một loại phi kiếm thuật, chẳng lẻ người nữ nọ là người của Thần kiếm sơn trang?" "Không không không!" Khấu Phỉ lắc lắc đầu nói: "Về điểm này Thần kiếm sơn trang chỉ để xem chơi thôi, còn lâu mới so được với Ngự kiếm thuật". "Ồ!" Nhạc Phàm con mắt sáng ngời: "Nói như thế, tiền bối nhất định là biết rõ là người nào?" Ý thức được bản thân lỡ miệng, Khấu Phỉ xấu hổ cười nói: "Tiểu huynh đệ, có một số việc ngươi không biết thì tốt hơn, miễn cho ngày sau khỏi chuốc phiền toái vào thân" Tựa hồ nhớ tới cái gì đó, khuôn mặt Khấu Phỉ nhăn nhăn lại, rất là mất tự nhiên. Nhạc Phàm đột nhiên đứng dậy, hỏi gấp: "Tiền bối, người biết việc này đối với ta rất trọng yếu, hy vọng người nói cho ta biết" Dứt lời, Nhạc Phàm liền khom lưng thi lễ. Khấu Phỉ giật mình không nhận, vội vàng nói: "Tiểu huynh đệ, không phải ta không muốn nói, chỉ là… Ài! Thôi thôi, ta sẽ đem những gì ta biết nói hết cho ngươi!" Nhạc Phàm chân mày giãn ra, gật đầu cảm tạ. Dừng một chút, Khấu Phỉ tiếp tục nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi có biết bên ngoài giang hồ là gì không?" Nhạc Phàm ngẩn ra, không hiểu lắm nói: "Ở ngoài giang hồ chẳng lẻ không phải là thiên hạ sao?" "Không!" Khấu Phỉ vuốt bộ râu bạc trắng nói: "Giang hồ chi ngoại,thiên ngoại hữu thiên (Bên ngoài giang hồ, trời cao hơn trời)!" Giang hồ chi ngoại,thiên ngoại hữu thiên. Nhạc Phàm lần đầu tiên nghe câu nói này, trong lòng nổi lên từng trận rung động, mơ hồ đoán ra cái gì đó, nhưng cũng chỉ là mơ hồ trong lòng mà thôi. Sau một hồi trầm mặc, Khấu Phỉ mặt lộ vẻ nhớ lại nói: "Đó là sự việc rất lâu rồi, nhớ năm đó, ta còn là một tiểu tử mới rời khỏi lều cỏ… Có một lần, ta thám hiểm tại 'Nam Man Đại Hoang', không ngờ đi lạc đường, đang loay hoay tìm lối. Đột nhiên nhìn thấy trên bầu trời ánh sáng rực lên, một nam một nữ đang trên bầu trời dùng trường kiếm đánh nhau, chính là đang sử dụng 'Ngự kiếm thuật'! Trận đánh đó quả là trận đánh kịch liệt nhất mà ta từng thấy qua, một hồi mưa gió bão bùng, lại một hồi sấm sét kịch liệt, đánh cho thiên hôn địa ám, cả nhật nguyệt cũng bị che khuất, nếu không phải lúc ấy ta đứng ở xa, sợ rằng cũng bị đánh chết rồi" Nhớ tới tình cảnh lúc ấy, Khấu Phỉ cho tới bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi. "Dùng trường kiếm đánh nhau! Hẳn là Ngự kiếm thuật!" Nhạc Phàm cố nén sự xúc động trong nội tâm, tiếp tục nghe. "Tin rằng tiểu huynh đệ vẫn còn nhớ, lão phu từng nói với ngươi, hơn hai mươi năm trước, lão phu một chiêu bại trong tay người khác…" "Tiền bối nói là người đứng đầu thiên hạ thập đại cao thủ Hiên Viên Bạch?" "Đúng vậy! Năm đó ta một chiêu bị Hiên Viên tiên sinh đánh bại, tâm trạng nguội lạnh muốn buông bỏ hết một thân sở học. Hiên Viên tiên sinh vì muốn khuyên ta, mới nói cho ta biết ý nghĩa thực của thiên đạo chi cảnh, ta lại một lần nữa tỉnh lại mà đứng lên. Cho tới nay, ta cũng đã gần đạt tới thiên đạo, thế nhưng tư chất có hạn, cho nên mới tìm những người chung quanh mà so chiêu thức! Ài…" Nhạc Phàm gật đầu, chuyện cũ này hắn đích xác đã nghe lão đề cập qua. "Cứ mỗi lần ta cùng với Hiên Viên tiên sinh hàn huyên, cũng biết thêm rất nhiều chuyện kỳ bí trên giang hồ…" Khấu Phỉ tiếp tục nói: "Lúc ấy, ta cũng hỏi qua Hiên Viên tiên sinh việc ở Nam Man, hắn cũng chỉ nói ta hãy quên việc phát sinh đó đi, đó là thế giới mà chúng ta không có khả năng chạm đến". "Thế giới mà chúng ta không có khả năng chạm đến?" Nhạc Phàm nghi hoặc hỏi: "Đó là ý gì?" Trầm ngâm một hồi, Khấu Phỉ mới từ từ nói: "Đó là địa phương nằm ngoài giang hồ, không ở trong thiên hạ, không chịu ước thúc của thế tục, đồng thời thế nhân cũng không biết đến. Bất quá cũng có cá biệt ngoại lệ, ta chính là ví dụ". Nhạc Phàm chân mày căng thẳng: "Trên thế gian còn có nơi như vậy tồn tại?" Khấu Phỉ thở dài nói: "Chúng ta không biết cũng không có nghĩa là nó sẽ không tồn tại, huống chi khi ta còn trẻ đã từng chính mắt thấy qua!" "Vậy bọn họ là những người như thế nào?" "Những người ở bên ngoài giang hồ có thói quen tự xưng là 'Tu Sĩ', thế giới của bọn họ gọi là 'Tu Hành Giới', mà tại tu hành giới, kém cõi nhất cũng là cao thủ cấp bậc 'Thiên Đạo'…" Thanh âm càng ngày càng trầm, hiển nhiên tâm tình của Khấu Phỉ đang chịu áp lực! Tu sĩ! Tu hành giới! Thiên đạo cao thủ! Nội tâm Nhạc Phàm giống như đang gặp sóng gió hãi hùng, thật lâu cũng không thể bình ổn lại! Nghe những lời này, đã trực tiếp phá tan tư tưởng quan niệm của hắn từ trước đến nay. Thiên hạ và giang hồ vĩnh viễn là chủ đề trong lòng mọi người, nhưng đột nhiên, có người nói cho ngươi, ở ngoài giang hồ còn có một mảnh trời nữa, lúc này còn có ai có thể bình tĩnh được tâm tình? Thấy Nhạc Phàm sững sờ, Khấu Phỉ an ủi nói: "Tiểu huynh đệ, kỳ thật ngươi cũng không nên tự hạ thấp mình, trận chiến đêm qua, mặc dù ngươi ở thế hạ phong, nhưng ngươi vẫn chưa bại bởi nữ tu sĩ đó, cái này cũng đủ để nói lên thực lực của ngươi. Phải biết rằng, thiên đạo cao thủ không đơn giản như tưởng tượng, hơn nữa nàng hẳn là thuộc về tu sĩ tương đối lợi hại. May mà nàng ta không có sát chiêu, nếu không ngươi thật sự là sẽ gặp khó khăn". Nhạc Phàm thân thể run lên, nắm tay nắm chặt. Trong lòng cũng thầm hận thương thế của bản thân vì sao không khỏi sớm một chút, nếu không cũng sẽ không trơ mắt nhìn người khác mang Trần Hương đi! "Được rồi, lão phu cũng chỉ biết nhiêu đó thôi, sau này phải như thế nào ngươi tự quyết định đi!" Quyết định? Ta sẽ không buông tha! Niềm tin của Nhạc Phàm cho tới bây giờ chưa từng dao động, lúc này hắn càng không có khả năng buông thả. Nghĩ xong, Nhạc Phàm lại hỏi: "Tiền bối, nếu người biết nhiều như vậy, vậy người có biết lai lịch của nữ tu sĩ nọ không?" "Lão phu làm sao biết được lai lịch của những người này… Bất quá, ngươi có thể đến 'Nam Man Đại tìm thử xem, ta cũng là ở nơi này mà vô tình nhìn thấy… Nam man ở gần Giao Chỉ quốc, lão phu năm đó vì đuổi giết súc sanh 'Quỷ Vương Đao', nên mới đi xa ngàn dặm…" Nói đến việc năm đó, Khấu Phỉ nói như hộp được mở nắp, kéo Nhạc Phàm hàn huyên cả đêm, thiên nam địa bắc không chỗ nào mà không nói chuyện. Nhạc Phàm cũng nhịn không được mà cảm thán lão giang hồ quả nhiên nhiều kiến thức, không chỉ là núi cao rừng già, mà ngay cả Giao Chỉ quốc xa như vậy mà cũng đã từng đi qua, quả thực so với ngựa còn muốn hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]