"Ly biệt lệ"...(*)
Tiểu tuyền lưu thủy thanh, biên quan nguyệt canh minh.
Sa vũ trần mạn thiên, thương tâm biệt thì ly.
(Suối nhỏ nước chảy trong veo, biên cương trăng sáng càng hơn mấy lần.
Đầy trời cát múa bụi bay, đau lòng là lúc chia tay với người)
Bên cạnh ngọn giả sơn trong hậu viện phủ tướng quân, Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi hai người ôm nhau thật là tình chàng ý thiếp.
"Nguyệt Thi, nàng thực sự quyết định cùng đi với ta?"
"Đương nhiên phải cùng đi, chúng ta có bao giờ chia cách đâu?"
"Ồ! Lại mất tự do rồi".
"Cái gì!? Chẳng lẽ chàng muốn đi ngắm nghía các cô nương của Thát Đát tộc phải không? Thật quá đáng!"
"Không, đương nhiên không phải, ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi, tùy tiện hỏi thôi. Ha ha..."
"Hừ... Ta đoán chàng cũng không dám!"
Yên lặng một lát, lại là thanh âm của Nhan Nguyệt Thi: "Lão Phó, lần này nếu chúng ta phải chết…"
"Sẽ không đâu, chúng ta nhất định sẽ còn sống trở về… Ta còn muốn nàng sinh tám hay mười đứa nhỏ bụ bẫm cho ta nữa mà, ha ha..."
"Chàng, chàng đi mà làm…"
"Đúng rồi!" Ngữ khí thay đổi, Nhan Nguyệt Thi nói: "Lão Phó, chàng có thấy rằng Trần Hương cô nương rất quen thuộc không, hẳn là chúng ta đã gặp qua ở đâu đó".
Trầm ngâm một chút, Phó Suất vuốt cằm đáp: "Không sai, ta cũng cảm thấy rằng đã gặp ở đâu đó. Chỉ là sau khi nhìn thẳng vào mắt nàng ta, lại cảm thấy phi thường xa lạ. Hơn nữa trong mắt nàng ta có một loại yên bình không thể giả tạo, cho nên ta dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441397/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.