Bên ngoài cửa Nam thành Đại Đồng, mấy ngàn binh lính đứng thành một vòng tròn, ngẩn ra nhìn hai người tranh chấp không ngừng ở giữa. Đúng là bọn họ lần đầu tiên được chứng kiến có người dám xung đột với Đại tướng quân. Nhất thời kinh ngạc, người nào người nấy đều đứng giống như kẻ ngốc vậy.
Tranh luận cả nửa ngày, Nhạc Phàm cùng Địch Thu Nhiên từ đầu chí cuối vẫn kiên trì lập trường của mình, ngôn từ kịch liệt không ai chịu nhượng bộ. Nếu không có những từ ngữ nghiêm minh chính nghĩa của bọn họ, chính là tranh luận về quốc gia đại sự, ngược lại thực sự giống như hai đứa trẻ bình thường đang tranh cãi.
Nhan Nguyệt Thi một bên kéo kéo ống tay áo của Phó Suất, ánh mắt hai người hướng về Lăng Thông, như thầm hỏi, người sau chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiểu Nhu cảm thấy vô vị, nói nhỏ: "Trần Hương tỷ tỷ, tỷ xem bọn họ muốn tranh cãi đến khi nào đây? Thật là…"
"Ta cũng không biết…" Trần Hương lắc đầu nói: "Thực ra, hai người bọn họ đều nói rất đúng, chỉ là lập trường không giống nhau thôi. Nhạc Phàm coi trọng nhân tính, hiểu cuộc sống, mà Đại tướng quân thì lại coi trọng đại nghĩa".
"Vậy tỷ tỷ nhất định ủng hộ Lý đại ca sao? Hắc hắc..." Tiểu Nhu làm ra vẻ ta đây rất hiểu biết.
"…" Trần Hương rơi vào trầm tư, một lát sau mới nói: "Để mà so sánh, ta vẫn đồng ý với ý nghĩ của Đại tướng quân hơn, nếu đổi ngược là ta, đồng dạng cũng sẽ giống như hắn. Tuy nhiên, ta thà rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441396/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.