"Bụp!" Một âm thanh vang lên!
Mọi người tưởng rằng Nhạc Phàm đã chịu nhục, thì thấy tay phải của Trịnh Uyển đã bị Nhạc Phàm chế ngự!
"Ngươi… ngươi làm gì đó?! A! Tay của ta… đau quá! Mau buông bổn cô nương ra!" Trịnh Uyển lớntiếng hét, càng giãy giụa cổ tay lại càng đau đớn!
Tư Đồ Hồng kinh hãi, vội vàng bước lên trước muốn khuyến can.
Trịnh Quân Văn phẫn nộ quát: "Tiểu tử kia, ngươi muốn làm gì? Mau thả muội muội ta ra… nếu không ta sẽ không khách khí!" Nếu không phải sợ Trịnh Uyển bị thương, hắn đã sớm động thủ.
Nhạc Phàm cũng không thèm liếc mắt nhìn người khác, quay về phía vẻ mặt đang hoảng sợ là Thiết Nam nói: "Ta hỏi ngươi tại sao không đánh trả? Là sợ hãi, hay là không muốn?"
"Ta… ta sợ hãi… không, ta không muốn… ta…" Thiết Nam hoàn toàn mông lung, trở nên nói lảm nhảm.
Nhạc Phàm thản nhiên nói: "Nhỏ yếu cũng không phải là lý do để hèn nhát, thực lực cũng không phải là thuận lợi! Nếu ngay cả dũng khí phản kháng cũng mất đi, thì chính mình có còn là mình hay không?"
"…" Thiết Nam trầm mặc không nói, hắn thật sự là người hèn nhát?
Đương nhiên không phải, Nhạc Phàm có thể dám chắc, người hèn nhát tuyệt đối không có lòng tin kiên định đến cùng, chỉ là thói quen nhẫn nhục đã làm cho Thiết Nam tưởng rằng bản thân mình yếu đuối thôi.
"Súc sinh, ngươi là dâm tặc! Mau buông bổn cô nương ra, nếu không ta gọi cha ta ra các ngươi tất cả đều bị bắt!" Trịnh Uyển không thể chịu nổi, gấp rút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441325/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.