Một tiếng kêu thê thảm vang lên, hội tụ thành một tấu chương của sự chết chóc.
Nhìn những đồng bọn ngã xuống, đám người Cái Bang sợ hãi kêu la, cả đám hỗn loạn. Cái gì trận pháp, cái gì võ công đều quên sạch, còn lại chỉ là bản năng sợ hãi, bản năng chống trả, còn muốn trốn chạy, nhưng… hết thảy đều phí công.
Nói về tốc độ, bon họ có thể so với tốc độ như quỷ mị của Nhạc Phàm sao? Luận khí thế, bọn họ như bầy dê đợi mổ mà Nhạc Phàm lại là gã đồ tể cầm con dao sắc bén… Bọn họ tuy có trận pháp làm chỗ dựa nhưng Nhạc Phàm lại có thể nhìn ra biến hóa trong đó, huống chi trận pháp này đã loạn! Bọn họ cũng không hề có chút đấu tâm, nên kết cục cuối cùng cũng chỉ là cái chết.
Côn ảnh hiện lên, sinh mạng một đám người tự nhiên cũng mất đi. Máu tươi đã nhuộm đỏ cả mặt đất, hồng lên như biển máu. Sinh mạng trong biển máu thật là mỏng manh…
Chung quanh mọi người sợ đến ngây người, có thể không sợ sao? Lấy lực một người, độc chiến trăm người, giét một lần cả chục người nhưng vẫn không ngừng, ngoại trừ sự lạnh lùng trong mắt, ngay cả vẻ mặt cũng không biến đổi. Chẳng lẽ trời sanh hắn là để giết người?
Lúc này, Tạ lão phu nhân cũng từ hôn mê tỉnh lại, nhìn thấy máu tươi cùng thi thể, sợ đến co rụt lại. Thấy Kiều thị trọng thương nằm trên mặt đất, vội kêu tới một gã gia nhân đang đứng sững sờ, hỏi ra mới biết nguyên do. Mặc dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441300/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.