Chương trước
Chương sau
Trong đại viện Tư Mã phủ, cả trăm người tụ tập, tất cả ánh mắt đều nhằm vào người Khấu Phỉ, có vẻ không ai chú ý đến Nhạc Phàm. Dù sao cũng là một trong thập đại cao thủ của bạch đạo, trụ cột của chính đạo, mặc kệ là dưới tình huống gì cũng đều được mọi người nhìn ngưỡng mộ. Tuổi của ba người Vệ Bình tuy cũng gần bằng Khấu Phỉ, nhưng bọn họ cũng không dám so sánh với lão.
Khấu Phỉ cau mày hỏi: "Ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
Tư Mã Như đang muốn đáp lời thì thấy Nhạc Phàm ở một bên bước tới.
Lúc này, trong mắt Nhạc Phàm cũng chỉ có Vạn Nhã Nhi, ngay cả Vương Sung ở một bên cũng quên mất, đừng nói chi đến người khác.
"Thịch thịch…" Cả đại viện yên tĩnh cũng chỉ có tiếng bước chân Nhạc Phàm vang lên, mọi người lúc này mới chú ý đến Nhạc Phàm.
"Hắn muốn làm gi?" Mọi người Cái Bang thấy Nhạc Phàm nhằm mình đi đến, tâm trạng nghi hoặc, nhưng dù sao hắn cũng cùng đến với Khấu Phỉ, cho nên không ai dám tiến lên ngăn cản.
Nhan Nguyệt Nhi thấy Nhạc Phàm đi đến, kinh ngạc nói: "Ngươi chính là Lý Nhạc Phàm?"
"Cái gì?" Hắn chính là Lý Nhạc Phàm?"
"Không thể nào!"
"Không phải Lý Nhạc Phàm tóc bạc sao? Như thế nào…"
Mọi người xung quanh như ong vỡ tổ, đều bàn bạc rộn lên. Vẻ mặt bọn người Vệ Bình cũng đầy kinh ngạc.
Nếu không cảm giác được sự biến hóa của Vạn Nhã Nhi trong lòng, Nhan Nguyệt Nhi cơ hồ không dám tin tưởng người đầu tóc đen nhánh, vẻ mặt kiên nghị chính là Lý Nhạc Phàm.
Nhạc Phàm đến gần Vạn Nhã Nhi, bốn năm qua thì đây là lần đầu tiên chân thật cảm giác được sự tồn tại của nàng. Chỉ là lúc này không ai cảm thấy cao hứng.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của Vạn Nhã Nhi, trên trán còn có một tia hắn khí ẩn hiện, Nhạc Phàm biết, muội muội của mình đã trúng độc. Đưa tay bắt mạch, đột nhiên phát hiện sinh mạng lực của Vạn Nhã Nhi đang mất đi rất nhanh, dưới trạng thái kinh hãi vội vàng đưa vào một đạo nguyên khí tinh thuần hỗ trợ cho thân thể nàng.
Chỉ chốc lát qua đi…
"Tiểu Nhã trúng độc gì?" Thanh âm của Nhạc Phàm băng lãnh, vẻ mặt lạnh lùng, ai nhìn vào đều có thể biết được hắn đang rất tức giận.
Đám người Phó Suất thần sắc buồn bã, Nhan Nguyệt Nhi nức nở nói: "Tiểu muội… nàng trúng chính là thiên ki chi độc".
"…" Nhạc Phàm không nói gì, chỉ là thân thể khẽ run lên, trầm mặc nhưng trong lòng hắn phẫn nộ cực độ! Bây giờ, hắn đã muốn điên cuồng, người thân duy nhất của mình trúng độc, hơn nữa còn là độc không có giải dược - thiên ki chi độc.
Đáng chết, những tên này đều đáng chết! Các ngươi muốn giết ta, ta cũng sẽ cầm lấy đao.
"Sát… sát khí thật trầm trọng!"
Bọn người Phó Suất đều cảm nhận được một cổ sát khí nồng đậm dần dần tỏa ra từ cơ thể Nhạc Phàm, trong nháy mắt bao trùm cả đại viện.
"Ai?" Nhạc Phàm cơ hồ đã mất đi lý trí, hai mắt hồng lên như muốn nhỏ máu.
Đây là lần thứ ba mắt Nhạc Phàm hồng lên, đám người Phó Suất thấy trong lòng kinh hãi không thôi.
"Huyết hóa!" Người có chút kiến thức đều nhịn không được mà kêu lên một tiếng kinh hãi.
Hơn hai trăm năm trước, trên giang hồ từng xuất hiện một gã siêu cấp cao thủ, chính là một đời tà môn tông sư Thượng Vô Tà, sau này được gọi là "Tà thần". Hắn dùng phương pháp "Huyết hóa" mà tung hoành giang hồ, thế lực cường đại, cả giang hồ cơ hồ đều khổ sở chống đỡ dưới uy thế của hắn. Nhưng cực thịnh tất suy, bởi vì hai tay Tà thần đã nhuốm quá nhiều máu tanh đã dẫn đến các cao nhân ẩn thế, cuối cùng liên thủ truy sát hắn… Sau đó, phương pháp được xưng tuyệt mệnh kỳ thuật "Huyết hóa" cũng đã thất truyền trên giang hồ.
Mà huyết nhãn chính là dấu hiệu ban đầu của huyết hóa, bây giờ lại xuất hiện trên người của một thanh niên hai mươi tuổi, đều này cũng khó trách làm cho mọi người kinh hãi.
Mọi người đều bị sát khí chấn hồn, nhìn đôi hồng nhãn của Nhạc Phàm, cảm thấy như chính mình đang bị hận ý khôn cùng xâm nhập! Không khỏi mồ hôi lạnh tuôn ra, lui lại một bước.
Người ở đây, ai cũng có thể hiểu được cảm thụ trong lòng hắn bây giờ, là phẫn nộ, là thống khổ, là hối hận, là sát ý… Ta mặc kệ tất cả lí do mà lựa chọn kiên cường đối mặt, bởi vì người là ngươi thân còn sống duy nhất của ta, bởi vì người là hy vọng sống duy nhất của ta. Ta hận, bởi vì ta không muốn lại bị mất đi, cho dù trăm kiếp cũng không sợ hãi mà lựa chọn con đường giết chóc.
Nhan Nguyệt Nhi nhìn Nhạc Phàm, cảm thụ sâu sắc nhất. Nàng từ ánh mắt Nhạc Phàm thấy được không phải là máu huyết và vô tình, giết chóc và máu tanh mà là một loại tình cảm to lớn, quan tâm vô hạn, tựa hồ như bao hàm hết cả sinh mệnh.
Nhan Nguyệt Nhi biết được suy nghĩ trong lòng Nhạc Phàm, ngón tay chỉ về phía trước, bi thương nói: "Là lão phu nhân của Tạ gia… tiểu muội vì cứu ta mới bị như thế… ta có lỗi với nàng!" Nói xong cũng nghiêm mặt, nước mắt vô thanh vô thức rơi xuống.
Nhạc Phàm chưa quay đầu lại mà vẫn nhìn vào Vạn Nhã Nhi đang hôn mê, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng, đầy yêu thương nói: "Tiểu Nhã, lúc nhỏ đại ca đã đáp ứng muội, sẽ luôn luôn ở bên muội, đời này sẽ bảo vệ muội thật tốt… Nhưng bây giờ ta lại không thực hiện được lời hứa của ta… bốn năm qua… một mình muội đã khổ sở lắm rồi… Đại ca xin lỗi muội, cũng xin lỗi Vạn gia gia… Muội hãy cố gắng nghỉ ngơi, đợi khi tỉnh lại mọi việc sẽ tốt cả thôi…" Lời nói thương yêu, nhỏ nhẹ như thế, ai có thể nghĩ người đó chính là "Bạch phát đao cuồng"?
Nhạc Phàm xoay người, trong nháy mắt sát khí ngập trời lại bao trùm cả đại viện. Bốn năm giết chóc sống còn, hơn nữa bằng vào lực lượng tinh thần cường đại của mình, áp bức mọi người cảm thấy không cách nào hít thở được.
Đám người Tạ gia trực tiếp đối mặt với sự tức của Nhạc Phàm, không ít người đã hộc máu…
Bọn họ phảng phất như thấy chính mình rơi vào địa ngục, bọn họ phảng phất như bị ngửi thấy máu tanh, hơi thở của tử vong. Linh hồn bọn họ cũng đang run rẩy. Ngay cả cao thủ như Vệ Bình cũng phải khổ sở chống đỡ, người có định lực hơi yếu bị sự áp bức cường đại như vậy liền trực tiếp té xỉu, nếu không có cơ duyên, sợ rằng tu vị sau này khó có thể đột phá được.
"Sát khí thật khủng khiếp! Còn có phương pháp "huyết hóa" trong truyền thuyết! Chẳng lẽ đây mới là thực lực chính thức của hắn?" Khấu Phỉ cũng kinh ngạc không kém những người khác. Hắn đi cùng Nhạc Phàm cũng đã một thời gian, tự nhận đối với Nhạc Phàm cũng biết khá rõ, nhưng bây giờ hắn mới hiểu được, nguyên lai là đến bây giờ mình vẫn chưa nhìn thấu sự nông sâu của Nhạc Phàm.
"Cứu… cứu ta…" Thấy sát ý ngập trời của Nhạc Phàm hướng về phía mình, Kiều thị như thấy trời đất vây hãm, sự sợ hãi vô hạn trào dâng trong lòng. Cuối cùng không thể thừa nhận được nữa đã bỏ lại đám gia nhân mà bỏ chạy.
Thấy có người chạy trốn, Nhạc Phàm rut ra mộc côn ở bên hông, lăng không chém một đao về phía Kiều thị…
"Xoạt…" nguyên khí phóng ra!
Hôm nay khả năng khống chế nguyên khí của Nhạc Phàm đã đạt đến cảnh giới thu phát tự nhiên, một đạo tử quang hiện lên, trước mặt Kiều thị đột nhiên nổ tung, đánh bay nàng trở về, lưu lại một dấu vết dữ tợn trên mặt đất.
"Dừng tay!" Một tiếng phẫn nộ thức tỉnh mọi người, Vệ Bình vội vàng kêu to, đệ tử Cái Bang lúc này mới phản ứng, liền bao vây Nhạc Phàm - "Đả cẩu trận pháp"
Vệ Bình tuy không biết vì sao Nhạc Phàm đi cùng Khấu Phỉ nhưng hắn vẫn coi Nhạc Phàm là hung thủ, vì vậy hắn xoay người nói: "Khấu đại hiệp, hôm nay Cái Bang ta ở đây là vì chuyện đại trưởng lão bị giết, mong rằng Khấu đại hiệp…"
Vệ bình còn chưa nói xong, Khấu Phỉ đã khoát tay ngắt lời, nói: "Việc của các ngươi ta không quản, sau này cũng đừng đến làm phiền ta".
Vệ Bình nghe vậy mừng rỡ, vội thi lễ với Khấu Phỉ. Hắn chỉ sợ cao thủ như Khấu Phỉ ra tay, nếu không hôm nay hắn sẽ rất dễ dàng. Nhiều nhân vật giang hồ ở đây như thế, hôm nay nếu bắt được Nhạc Phàm, vậy địa vị của Cái Bang trên giang hồ sẽ đề cao không ít, ngày sau khí thế tranh đoạt "Vũ tàng" cũng sẽ cao hơn một bậc.
Lợi ích thật lớn trước mắt, mọi người thường quên hết bản năng sợ hãi. Trong lòng Vệ Bình đầy những ý nghĩ đẹp đẽ, nhưng không phát hiện ánh mắt bễ nghễ đùa cợt của Khấu Phỉ.
"Người của Cái Bang càng lúc càng to gan, lại dám đến Tư Mã phủ mà náo loạn, lão phu bất quá cũng nhìn không vừa mắt, sống cũng chả để làm gì!" Khấu Phỉ đối với bản lĩnh của Nhạc Phàm tuy không phải rất rõ ràng, nhưng hắn có thể dám chắc tuyệt đối không dưới mình! Xem ra Cái Bang lần này dẫm phải đinh rồi.
Mà Tư Mã Như ở một bên thấy Khấu Phỉ nói như thế, hắn cũng có vẻ không hiếu, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ yên lặng nhìn thế cục phát triển. Không biết từ đâu lấy ra một quyển sách…
Vệ Bình chấn chỉnh lại tinh thần, quát mắng nói: "Ngươi thật sự là Lý Nhạc Phàm?"
"…" Nhạc Phàm không nói, vẫn nhìn thẳng vào đám người Tạ gia. Trong lòng hắn đã quyết định…
"Tiểu tử, đại ca ta hỏi sao ngươi không trả lời?" Trầm Thiên Khôi vùa rồi bị Nhạc Phàm dọa đến ngây người, cảm thấy nổi giận, hét lớn một tiếng muốn lao ra, lại bị Tương Húc cản lại, nói: "Bây giờ không phải là lúc cậy mạnh!"
Trầm Thiên Khôi không có cách nào, chỉ hận thù trừng mắt nhìn Nhạc Phàm.
Vệ Bình thầm mắng chính mình tự nhiên lại hỏi một câu ngu ngốc như thế, liền nói: "Lý Nhạc Phàm, ta chính là cửu đại trưởng lão của Cái Bang – Vệ Bình, hoài nghi ngươi có liên quan đến cái chết của đại trưởng lão chúng ta, cho nên muốn mời ngươi về tổng đàn Cái Bang chúng ta điều tra việc này".
Nghe Vệ bình nói, Khấu Phỉ cười khinh thường, xem ra người này vẫn chưa nhận thức được tình huống hiện tại…
"Nói nhảm!" Nhạc Phàm không thèm để ý, hồng nhãn nhíu lại nói: "Hôm nay, kẻ cản ta, giết không tha…"
"Hừ!" Vệ Bình lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không chịu hợp tác, vậy bắt ngươi về rồi sẽ chậm rãi tra hỏi…. Khởi trận!"
"Các ngươi đều đáng chết… Chết đi!!!"
Máu tươi sôi trào, gào rít điên cuồng cực độ! Nhạc Phàm cũng không thể khống chế được lửa giận của chính mình nữa, tay cầm đoản côn bước lên phía trước. Đám người Phó Suất vốn định tiến lên hỗ trợ thể lực đã đến cực hạn, bọn họ còn muốn bảo vệ Vạn Nhã Nhi nên chỉ có thể bảo tồn thực lực.
"Bùng, bùng bùng…" binh khí chạm nhau, chiến đấu đã bắt đầu, hoặc là nói giết chóc đã bắt đầu.
Nhạc Phàm hai chân tiến bước, mỗi bước đều là khai triển lưới côn dày đặc tấn công. Lần này hắn không có tâm tình nhìn trận pháp gì nữa. Trong mắt hắn người cản đường hắn chính là địch nhân. Lập tức hắn ra tay…
"Bùng!"
Một cái đầu bị nổ tung dưới một đòn của Nhạc Phàm… não tương cùng huyết tương văng ra. Mọi người đều sửng sốt, không phải vì thân thủ của Nhạc Phàm mà là vì lần đầu tiên thấy được một khung cảnh tàn bạo như thế.
"Bùng, bùng, bùng…" Chỉ trong chốc lát, lại có thêm mấy người bị đánh trúng, ngã trên mặt đất, máu tươi chạy ròng ròng.
Lúc này người Nhạc Phàm đã đầy máu, giống như sói giữa bầy cừu, ra sức giết một nfười không có lực chống trả. Mặc dù bọn họ cũng muốn chống trả….
"A…."
"Không, đừng…"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.