"Không biết tiểu huynh đệ đối với kỳ môn thuật có hứng thú không?"
Nhạc Phàm nghe Bạch Tố Vân hỏi, trước tiên là sửng sốt, tâm tình lập tức kích động vô cùng. Hắn tự nhiên hiểu ý Bạch Tố Vân nói, "Nếu có hứng thú ta sẽ dạy cho".
Bất quá, Nhạc Phàm còn nhiều việc trọng yếu phải xử lý, hơn nữa hắn không muốn bị người khác quản thúc, vì vậy trong lòng do dự không thôi.
Nếu là người trong giang hồ nếu gặp cơ hội tốt như thế, được Bạch Vũ Đế mời lưu lại, sợ rằng sẽ bất chấp tất cả mà ở lại không hối tiếc. Nếu Bạch Tố Vân không đối với Nhạc Phàm có nhiều hảo cảm, cũng sẽ không lưu hắn lại đây. Thấy Nhạc Phàm do dự không quyết, nếu như bị người trong giang hồ biết được, sợ rằng đã bị thóa mạ một trận tưng bừng. Xem ra lòng người bất định, thiên ý cũng khó mà biết.
Bạch Tố Vân nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Nhạc Phàmtiến đến vỗ vỗ vào vai hắn, chân thành nói: "Tiểu huynh đệ, trên đời có rất nhiều lúc phải đưa ra lựa chọn, ta tin ngươi có việc gì đó trói buộc, cho nên ta cũng sẽ không miễn cưỡng. Chỉ là, ta ở đây một mình đã lâu, có đôi khi cũng cảm thấy cô độc! Cho nên, hy vọng ngươi ở lại chỗ này vài ngày, làm bạn với lão già ta".
"Được!"
Mặc dù Nhạc Phàm trả lời dứt khoát, nhưng trong lòng hắn cũng trải qua sự đấu tranh gay gắt.
Hắn mặc dù nóng lòng tìn kiếm tin tức của người thân, nhưng muốn báo thù, muốn kiếm được người thân, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441264/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.