Nhạc Phàm lẳng lặng nghe Bạch Tố Vân kể chuyện, trong lòng dấy lên sự bi ai. Trong mắt hắn, lão giả trước mặt không phải là một trong thập đại cao thủ trong hiên hạ gì cả, mà chỉ là một lão nhân cô độc. Tựa như những tù nhân năm đó, mặc dù bọn họ cũng đã huy hoàng, nhưng cuối cùng cũng không có người thân nào bên cạnh, ngoại trừ sự cô đơn, đó là sự chờ đợi vô vọng, thật ra thì cũng không biết chờ đợi cái gì?
Bạch Tố Vân nhìn mộ bia, đầy vẻ thương cảm nói: "Tiểu huynh đệ, nghĩ rằng ngươi cũng có thể đoán được khi ta tái xuất giang hồ, nơi đầu tiên ta đến là nơi nào!"
Nhạc Phàm gật đầu nói: "Hận không thể lớn hơn yêu, cho dù ta chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng ta cảm thấy… hẳn là người đến Nga My đầu tiên!"
"Đúng rồi!" Bạch Tố Vân mỉm cười, thản nhiên nói: " Mẫn nhi lớn lên tại nơi đó, cho nên ta muốn đến xem. Bất quá, ta không gây thương tổn cho bất cứ người nào ở đó, cho dù họ mới là kẻ đầu sỏ. Ta biết, đây là tâm nguyện cuối cùng của Mẫn nhi, mặc nàng không nói, nhưng ta biết…
Vì báo thù, ta đạp bằng thiên hạ, trong hai năm, trước sau tru sát hơn sáu mươi cao thủ hắc bạch lưỡng đạo, những vẫn còn có những kẻ khác tham dự. Người của triều đình nấp trong bóng tối ngày đó ta cũng không bỏ qua… Đó thực sự là một cuộc giết chóc, khiến cho bọn chúng có tụ tập lại cũng không dám chống lại ta, dù sao rốt cuộc vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441263/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.