"Trời cũng không biết!"
Nếu là người thường ở đây, nhất định sẽ cho là lão đạo đang hồ ngôn loạn ngữ. Phải biết rằng, thân là thuật sĩ, tâm phải như không, thuận theo thiên mệnh, trời là lớn nhhất. Nhưng ta lại có hành động nghịch thiên như vậy, ta làm sao mà bảo người tin lời ta nói.
Nhạc Phàm nhìn thẳng vào hai mắt Bất Giới, phảng phất như muốn nhìn thấu cả linh hồn.
Một lúc lâu sau, Nhạc Phàm trong mắt hiện lên nét thống khổ, thản nhiên nói: "Ta tin ông!"
Bất Giới nghe vậy sửng sốt, lập tức khóe miệng nhếch lên, vuốt râu gật gật đầu.
Nhạc Phàm lấy từ trong lòng ra một tấm ngân phiếu, đưa cho lão đạo. Tiếp theo, xoay người đi ra khỏi phòng…
"Nói đi là đi, thật là có tính cách!" Bất Giới một mặt nói thầm, một mặt đánh giá tấm ngân phiếu trong tay.
Nhìn Nhạc Phàm rời đi, lão cười ha ha cất tiền vào trong lòng, tiếp theo thì thào tự nói: "Nhiễu loạn thiên cơ… kỳ thật có khả năng khá lớn, người có đạo hạnh hơn ta không nhiều, chẳng lẽ thật sự là "Trời cũng không biết'?"
Suy tư một lúc, Bất Giới quay sang Phương Hàm, vẻ mặt tự đắc nói: "Hắc hắc! Ngươi còn nói ta nghèo, ngươi xem nhân gia, tùy tiện xuất ra một bài, đã kiếm được ngân phiếu mấy trăm lượng…"
Phương Hàm cúi đầu trầm tư, căn bản không để ý tới người khác. Trong miệng lẩm bẩm: "Lý Nhạc Phàm? Lý Nhạc Phàm? Cái tên này thật quen thuộc, đã nghe ở đâu rồi… Lý Nhạc Phàm…"
"A! Biết rồi!"
Suy nghĩ một hồi, Phương Hàm chợt vỗ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441260/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.