"Đêm qua ta đã gặp vị huynh đệ này, tựa hồ mang theo sát kiếp bên người!"
Lão đạo sĩ nói một câu, Nhạc Phàm trong lòng khẽ run, nhưng sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, thản nhiên hỏi: "Thì sao?"
Bất giới cứng cỏi nói: "Vị huynh đệ này trông tướng kiên nghị, sống mũi thẳng, hẳn là mệnh trêu người, mệnh trêu người khắc thân khắc hữu, chính là "Tất cả đều chết chỉ ta không chết!' Chính là sát tướng".
Nếu là người khác nghe nói đến đây, không thể không cho đạo sĩ này một trận, chỉ là Nhạc Phàm ngoại trừ thân thể khẽ r ngoài ra không có phản ứng nào khác.
Bất giới tiếp tục nói: "Bất quá, trên đỉnh đầu kỳ quang thoáng hiện, số phận tối tăm khó đoán… ấn đường đen hơi đỏ, chính là họa phúc tương quan. Đối với ngươi, mệnh nằm giữa sinh và tử, thiên cổ kỳ tướng… thiên cổ kỳ tướng…" Bất Giới vuốt hai chòm râu bạc, than thở không thôi.
Xoay người lại, Nhạc Phàm dò hỏi: "Ông biết xem tướng?"
Bất Giới tự đắc nói: "Bần đạo chẳng những tinh thông mệnh lý, đối với các thuật tìm long huyệt, đoán mệnh trời ta đều tinh thông, bất quá…" mắt xoay chuyển, vội ho một tiếng nói: "Đương nhiên, công việc chính vẫn là thiên sư tróc quỷ hàng yêu, ha ha…"
"Trời còn chưa sáng mà… ồn ào quá…" Phương Hàm đã tỉnh giấc, lim dim mắt ngáp dài, kéo kéo ống tay áo của Bất Giới, nhẹ giọng nói: "Sư phụ, người xem cho một quỷ đói, người bỏ công ra có được cái gì đâu?"
Bất Giới tức giận nói: "Cái tên tiểu tử này chẳng biết gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441259/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.