"Cái gì?"
Nghe Nhạc Phàm muốn ra đi một mình, không dẫn theo mình nữa, hai người Long Tuấn nhất thời kinh hãi, vẻ mặt tái nhợt, trong lòng trống rỗng bàng hoàng.
Đinh Nghị vội nói: "Sư phụ không cần chúng ta nữa sao? Hay là chúng ta đã làm sai chuyện gì ?" Nói xong liền quỳ trên mặt đất.
Nhạc Phàm đỡ Đinh Nghị dậy nói: "Nam nhi đứng giữa trời đất, phải kiên cường bất khuất, không ngại gian khổ. Còn nhớ chuyện lúc đầu đã đáp ứng với ta không?"
Đinh Nghị sửng sốt, nhớ đến lúc đầu mình đã đáp ứng với Nhạc Phàm là sau này không được quỳ lạy, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng cũng càng làm tăng cảm giác đau lòng.
Nhạc Phàm thản nhiên nói: "Ta có chuyện phải hoàn thành, các ngươi cũng phải đi trên con đường của chính mình. Nếu chúng ta còn có duyên thì sau này sẽ có ngày gặp lại".
"Nhưng…" Đinh Nghị còn muốn nói điều gì đó, Nhạc Phàm ngắt lời: "Con đường của mỗi người đều không giống nhau. Nếu các ngươi đã bước được bước đầu tiên thì phải tiếp tục kiên trì. Những điều cần dạy ta cũng đã dạy cho các ngươi, sau này…"
"Đủ rồi!" Long Tuấn đứng ở một bên đột nhiên hét lên, vẻ cuồng loạn nói lớn: "Người không cần chúng ta nữa… không cần chúng ta nữa… cũng giống như những người đó bỏ rơi chúng ta, sợ chúng ta liên lụy cho nên không cần chúng ta nữa? Có đúng vậy không…?"
Long Tuấn cùng Đinh Nghị từ nhỏ đã nếm nhiều khổ cực, mặt dù bọn họ kiên cường nhưng đã làm cho bọn họ nảy sinh ra tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441245/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.