Chương trước
Chương sau
Mùa hè đã qua, gió thu thổi tới, đã sắp sửa nghênh đón mùa đông lạnh như băng.
Nhưng bên trong kinh sư Đại Hán, cũng quyết không chút bình tĩnh. Trong kinh sư, tràn ngập một cỗ hàn khí sâm nghiêm như trời đông giá rét tối tăm.
Từ một năm trước, khi Hứa Hải Phong đăng cơ tới nay, Đại Hán đế quốc một lần nữa khôi phục lại uy thế cường thịnh, uy danh lan xa, trước đó chưa từng có.
Nhưng ngay khi nam bắc nhất thống, thiên hạ từ từ đi vào lúc thái bình, trong kinh sư, lại nổi lên một trận máu tanh mưa máu. Trong vòng một tháng, nhân sự triều đình thay đổi, quỷ dị khó dò.
Đông đảo đại thần bởi vì có tội, hoặc bãi chức vị hay tru di, trong triều đình, đã là lòng người bàng hoàng.
Thẳng đến tuần trước, hết thảy đúng là viên đá rơi xuống nước tạo nên sóng gió, Tô gia, một trong tứ đại thế gia trước kia, cổ đại thụ che trời đứng vững suốt mấy trăm năm không ngã của Đại Hán, rốt cục sụp đổ.
Dù là nương theo sau, những thần tử môn sinh có liên quan đến Tô gia, đều bị đãi ngộ như nhau.
Vì đối phó thế gia khổng lồ thâm căn cố đế, tân đế Hứa Hải Phong đã làm đủ chuẩn bị.
Vị tuyệt đại bá chủ luôn luôn lấy danh nhân đức truyền tụng hậu thế, ở một lần này, cũng có thái độ khác thường, trước khi xuất thủ, không chút tiếng động, lúc động thủ, lôi lệ phong hành, sau khi đắc thủ, lại càng lấy uy thế khoái đao trảm loạn ma, ở trong vòng ba ngày ngắn ngủi, đã định xuống tội danh, tru sát toàn tộc.
Tô gia diệt vong đã làm cho mọi người trong triều đình gõ lên một tiếng cảnh báo, lúc này bọn họ mới nhớ kỹ, vị Đại Hán tân đế ngồi trên ngôi vị hoàng đế kia, là một vị hoàng đế khai quốc.
Xem lại những vị vua khai quốc trong lịch sử, không có ai mà không phải là người có lòng dạ độc ác, vậy hắn tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Tô gia diệt vong mang đến sự rung chuyển thật lớn cho triều đình, dẫn dắt những cơn sóng dư chấn thật lâu không ngừng.
Đây cũng là lý do vì sao Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh hai người phải đợi một năm sau, khi tình thế đại cục đã định, mới bắt đầu ra tay cho trận đại giết hại đã sớm chuẩn bị.
Trong vòng mấy năm sau này, thiên hạ bách quan đều căng căng nghiệp nghiệp, các con cháu thế gia cũng đều thu liễm, không dám tiếp tục làm ra những việc không chút cấm kỵ.
Ba năm sau, Tương Khổng Minh thượng tấu triều đình, thỉnh Hứa Hải Phong mở khoa thi cử.
Trong triều đình cũng không có trải qua sự đàm luận bao lâu, liền nhất trí thông qua tấu chương của Tương Khổng Minh.
Dù là tam đại thế gia cầm giữ rất nhiều quan chức, cũng không hề có chút hành động gây trở ngại.
Khi lợi ích đã bị xâm phạm, những thế gia đệ tử liền thượng kinh cầu cáo, Phương Hướng Minh chỉ nói một câu, liền ngăn chặn miệng của mọi người.
" Ta, không muốn làm một Tô Xuân Vĩ thứ hai."
Cùng năm, nhóm tiến sĩ bần dân lần đầu tiên được xuất hiện. Từ từ trở thành vũ khí tốt nhất cướp lấy quyền lực trong tay của những môn phiệt thế gia.
&&&&
Vào một ngày Hứa Hải Phong còn đang lẩm nhẩm tấu chương trong tay, trong lòng vạn phần do dự, khó xử bất định chưa biết nên làm thế nào.
Phần tấu chương này, là do Đường gia đương nhiệm gia chủ Đường Khải chính tay viết ra.
" Hoàng thượng, đã đến giờ…"
Hứa Hải Phong khẽ gật đầu, dưới sự hầu hạ của cung nữ thái giám đi thẳng đến đại điện, ngồi lên ngai vàng lưng hướng bắc mặt hướng nam.
" Có việc khải tấu, vô sự bãi triều…" Thanh âm bén nhọn từ trong miệng tiểu thái giám bên người phát ra.
Đường Khải tiến lên trước một bước, nói: " Thần, có chuyện khải tấu."
Hứa Hải Phong nhìn vào tấu chương trong tay của mình, thở dài nói: " Khanh gia cứ nói."
" Dạ." Đường Khải lại tiến lên một bước, cao giọng nói: " Khải tấu hoàng thượng, tây bắc Ngọa Long quận, dân phong bưu hãn, dân chúng trong quận lúc có tranh đấu, trực tiếp sẽ đả thương người, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, đã có hơn mười án mạng phát sinh. Bên trong đa số chỉ là do cãi nhau bằng lời, chỉ là cừu hận nhỏ nhặt."
Hứa Hải Phong buông tấu chương, hỏi: " Theo ý khanh, phải làm như thế nào cho phải?"
Đường Khải lại khom người, ánh mắt của hắn liếc mắt nhìn Tương Khổng Minh đang đứng đầu bách quan, chỉ thấy hai mắt hắn nhìn thẳng, phảng phất như chưa phát giác ra, trong lòng không khỏi sinh cố kỵ.
Tấu chương này đã sớm ở một tháng trước được dâng lên, nhưng vẫn bị Tương Khổng Minh ngăn chận không phát, lần này hắn liên danh mấy vị đại thần lại dâng tấu chương. Thứ nhất, chứng thật là muốn giải quyết tệ nạn này, mục đích khác, cũng không phải là không muốn thử xem tâm lý của Hứa Hải Phong một chút.
Có thể cùng cộng hoạn nạn, nhưng cộng phú quý thì khó.
Hôm nay đại cục đã định, quốc gia đang từ từ đi vào chính quy, Hứa Hải Phong đã bắt đầu hành động diệt trừ dị tâm, Tô gia chính là ví dụ tốt nhất, vậy còn Tương Khổng Minh? Lòng tín nhiệm của Hứa Hải Phong đối với hắn phải chăng vẫn như trước?
" Hoàng thượng, thần nghĩ rằng…" Đường Khải lại trầm ngâm chốc lát, rốt cục nói: " Đối mặt những kẻ ngang ngược như thế, chỉ còn một con đường."
" Nói."
" Cấm võ."
" Cấm…võ?" Hứa Hải Phong nhẹ nhàng kéo dài thanh âm, đáp án này đã sớm trình trong tấu chương, chỉ là hôm nay nghe được, lại cảm thấy thật chói tai.
" Đúng vậy, hoàng thượng, sở dĩ những ngoan đồ kia dám động thủ trực tiếp đánh thương người, không đem quốc pháp để vào trong mắt, nguyên nhân lớn nhất chính bởi vì Ngọa Long quân người người tập võ, múa đao lộng thương, luôn nghĩ rằng quá thường tình. Vì thế nên gây ra tai họa không ngừng. Nếu không cấm cản, hai quận gần bên, sẽ chịu ảnh hưởng gây nên nguy hiểm đồng hóa không nhỏ." Đường Khải lại nghiêm mặt nói: " Nếu quan phủ vẫn không để ý tới, không qua mười năm thì vũ giả lại càng nhiều hơn gấp bội. Lúc đó còn muốn sửa trị, sẽ là muôn vàn khó khăn."
" Khái…" Tương Khổng Minh ho nhẹ một tiếng, tiến lên hỏi: " Đường thượng thư, nếu quốc gia cấm võ, ngươi cho rằng có thể giải quyết được việc này sao?"
Trong lòng Đường Khải rùng mình, vội vàng nói: " Tự nhiên không thể, nhưng thế cục có thể có chuyển."
" Làm sao thấy được?"
" Phương nam Đại Hán, dân chúng thích văn mà ngại võ, mấy chục năm qua, chẳng những an cư lạc nghiệp, mỗi người giàu có, kẻ dám vi phạm quốc pháp, lại càng ít ỏi. So sánh với phương bắc, đó là như trời với đất, không thể đánh đồng." Đường Khải cất cao giọng nói.
Tương Khổng Minh liên tục gật đầu, nói: " Vậy ý tứ của Đường thượng thư, có phải là muốn quốc gia đề xướng, hưng văn mà cấm võ?"
" Đúng vậy." Đường Khải nếu đã nói ra, cũng không còn tiếp tục cố kỵ: " Một khi quốc gia hưng văn cấm võ, mấy chục năm sau, thiên hạ dân chúng sẽ ôn thuận hoàn toàn, không dám dễ dàng phạm luật, như thế ngày thái bình thịnh thế chỉ là trước mắt."
" Thái bình thịnh thế? Đường thượng thư nói ra thật thú vị." Tương Khổng Minh mỉm cười, nói: " Một khi cấm võ, thể chất dân chúng lại trở thành thế nào, nếu cả đám nhược yếu đến mức không chịu được gió thổi, lại làm gì nói tới thịnh thế?"
Đường Khải lại lắc đầu, cất cao giọng nói: " Không, bổn quan chỉ là đề xướng tập văn cấm võ thôi. Hơn nữa…" Hắn dừng lại một chút, rốt cục nói: " Hơn nữa sau khi cấm võ, đối với sự thống trị của hoàng thượng, cũng là có chỗ tốt lớn lao."
" Nga, thỉnh giáo."
" Tập võ sẽ tạo lòng can đảm, nếu tập võ nơi nhân gian càng nồng hậu, mỗi người đều có được đảm khí. Đảm khí nếu quá cao, sẽ không đem triều đình để vào trong mắt, chính là điêu dân. Chính là vì như thế."
Đường Khải đưa mắt nhìn lên, thấy Hứa Hải Phong yên lặng gật đầu, trong lòng hắn vui mừng tiếp tục nói: " Nếu dân chúng yếu nhược, vậy sẽ không dám cãi lời quan phủ, đối với sự thống trị của hoàng thượng, thực là có chỗ tốt lớn lao."
Hắn vừa nói xong, các quan viên lớn nhỏ đồng loạt lên tiếng phụ họa. Dù là Phương Hướng Minh cũng không thể không thừa nhận lời hắn xác thực có đạo lý.
Trong lòng Đường Khải lại mừng thầm, tiện đà nói: " Vì vậy, thần nghĩ rằng, chỉ có đem đao binh nhập quốc khố, dân chúng tập văn, thiên hạ dĩ nhiên sẽ an ổn." Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
" Ha ha…"
Trong triều đình, Tương Khổng Minh đột nhiên cất tiếng cười to, thần tử các đời, ngoại trừ quyền thần mưu đồ làm loạn ra, cũng chỉ có Tương Khổng Minh mới dám làm càn như thế.
Đường Khải lại biến sắc, hắn tự nhiên nghe ra trong tiếng cười của Tương Khổng Minh mang theo đủ loại khinh thường cùng trào phúng, không khỏi tức giận trong lòng, hỏi: " Thừa tướng đại nhân vì sao lại cười?"
Tương Khổng Minh lắc đầu liên tục, nói: " Bổn tướng nghe xong lời của thượng thư đại nhân, đột nhiên trong lòng có điều cảm xúc, thất lễ."
" Thừa tướng đại nhân có gì chỉ giáo, thỉnh nói."
" Thượng thư đại nhân, ngươi nói muốn hưng văn cấm võ, vậy xin hỏi một câu, nếu là ngày sau có ngoại tộc đến phạm cảnh, lại nên làm sao?"
" Không phải thừa tướng đại nhân có một câu danh ngôn sao, chính là binh tới tướng đỡ, nước tràn lấp đất, tự nhiên là do tinh binh kiêu tướng Đại Hán đến ngăn kẻ địch."
" Thượng thư đại nhân, binh nguyên Đại Hán chúng ta đến từ thiên hạ dân chúng, nếu theo ý ngài, mỗi người yếu nhược, vậy quân đội tạo thành sẽ như thế nào?"
Đường Khải lại mỉm cười, đối với vấn đề này hắn đã có chuẩn bị, lập tức nói: " Thừa tướng đại nhân, quân có quân tịch, một khi nhập ngũ, tự dưng nghiêm khắc huấn luyện, cùng dân chúng bình dân tự nhiên là khác nhau."
" Khác nhau sao?" Tương Khổng Minh cười lạnh một tiếng, nói: " Nếu cấm võ lâu dài, mỗi người đều ghét tập võ, một đời hai đời, có lẽ còn có thể luyện được mấy vạn tinh binh, nhưng trăm năm sau, thiên hạ yếu nhược, ngươi lại muốn đi nơi nào chọn lựa tinh tráng binh nguyên. Nếu Khải Tát lại tiếp tục xâm lấn, chúng ta có phải nên trực tiếp cúi đầu xưng thần hay không?"
Đường Khải nghe xong trong lòng nổi giận, chỉ là đối mặt Tương Khổng Minh, trong tim của hắn quả thật có cố kỵ, ánh mắt đảo qua bên sườn, Phương Hướng Trí tiến lên một bước, đang muốn giúp lời, lại nghe Tương Khổng Minh nói: " Ngoại tộc xâm lấn, chỉ là điều thứ nhất. Thứ hai, dân chúng yếu nhược, sẽ vô lực phản kháng, kéo dài lâu ngày, triều đình cũng không còn tiếp tục cố kỵ, xem dân chúng như đất cát, lại hà khắc thu thuế, tầng tầng lớp lớp, quan bức dân phản, chính là lúc đó."
Nói tới đây, Tương Khổng Minh chợt xoay người, nhìn chằm chằm bọn họ, lớn tiếng quát: " Kẻ cấm võ, là con chó trung thành của Hứa gia, là tội nhân của dân tộc…"
Thân thể Phương Hướng Trí chấn động, không ngờ không dám mở miệng phản bác.
Trên triều, có can đảm dám nói ra lời này, từ trước tới nay, sợ là cũng chỉ có một mình Tương Khổng Minh.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong triều đình, yên tĩnh đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, đối mặt một đề tài mẫn cảm như vậy, không còn người nào dám mở miệng ứng đối.
Ánh mắt của bọn họ tập trung lên người Hứa Hải Phong, có lẽ lúc này cũng chỉ có vị quân chủ kia mới có thể làm ra quyết định cuối cùng.
Hứa Hải Phong chậm rãi đứng lên, tay hắn vươn ra, dưới ánh mắt của mọi người, nhẹ nhàng vỗ lên bàn.
Trong nháy mắt, cả chiếc bàn hóa thành một đống mảnh vỡ, cũng không còn lưu chút dấu vết.
" Từ hôm nay trở đi, còn có ai đề cập đến việc cấm võ, tru…cửu tộc."
&&&&
Đêm trăng nhẹ nhàng, Hứa Hải Phong nhẹ giọng hỏi: " Quân sư đại nhân, cho dù là không cấm võ, tân vương triều của chúng ta sẽ không diệt vong sao?"
Không có khả năng, có khởi tất có rơi, chung quy có một ngày, tân vương triều cũng sẽ quy về bụi đất, không còn tồn tại."
" Vậy…"
" Trong tay dân chúng phải có vũ khí."
" Cái gì?"
" Chỉ cần trong tay dân chúng có vũ khí, triều đình cũng không dám quá mức khi áp, chỉ cần trong tay dân chúng có vũ khí, cho dù triều đình vong, dân tộc cũng sẽ không diệt vong, không có diệt vong…"
" Còn địa phương của ngươi thì sao?"
" Gì?"
" Địa phương xưa kia của ngươi, trong tay dân chúng có vũ khí không?"
Tương Khổng Minh cúi đầu, rất lâu sau đó…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.