Trên những lá tùng đọng đầy tuyết trắng, những gốc cây già khô trụi cũng đọng đầy bông tuyết khắp nơi. Nhánh cây phe phẩy những băng tuyết đọng lại, bầu trời cũng hạ tuyết, đại địa giống như được bao phủ bởi một mảnh trắng xóa mênh mông.
Tuyết…
Liếc mắt nhìn lại, nơi này là thiên địa của băng tuyết. Nghĩ muốn ở trong hoàn cảnh này, tìm được thực vật cho hơn vạn người, quả thực chính là một chuyện không có khả năng.
" Đan Vu, nhìn xem." A Ngõa Hạn hưng phấn vội vàng chạy tới, thanh âm của hắn tràn ngập sự hân hoan: " Thành thị của Man nhân, ở ngay phía trước."
" Thành thị sao?" Quát Bạt Ưng ngẩng đầu lên, trong mắt của hắn lóe ra quang mang bất định: " Lớn không? Có bao nhiêu người?"
" Lớn." A Ngõa Hạn trầm giọng nói: " Người, không ít hơn ba vạn."
Quát Bạt Ưng quay đầu hỏi: " Quốc sư, sao Man nhân lại có thành thị như thế?"
" Chúng ta đi lầm đường, nơi này hẳn là một trong ba tòa thành thị lớn nhất của Man nhân."
Thanh âm của Cáp Yết đã không còn non nớt như xưa, lại trải qua trường đồ bạt thiệp gian khổ, mọi người, đều thay đổi.
" Sai rồi?"
" Đúng vậy, trong sa mạc đã đi lệch hướng, cũng may chúng ta vẫn đi ra được."
Ánh mắt Quát Bạt Ưng nhìn về phía sau, hơn hai vạn người đi ngang qua biển sa mạc mênh mông, đã hao tổn hết ba thành.
Chiến sĩ trưởng thành, đã không đủ bảy ngàn.
" Bọn họ…mệt rồi." Ánh mắt Cáp Yết đảo qua trên một gương mặt mệt mỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien-phach-huyet/1441123/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.