" Hôm nay lão phu đến đây, là cáo từ với hiền chất."
Trên nét mặt của Lê Ngạn Ba có một tia lạc tịch, vừa mới đánh một chưởng, tuy thoạt nhìn giống như hòa nhau, nhưng Lê Ngạn Ba lại biết, hắn cũng đã thua.
Hứa Hải Phong kém hơn hắn bốn mươi tuổi, nhưng cuộc chiến hôm nay, cũng chỉ sàn sàn nhau mà thôi.
Vậy một năm sau, năm năm sau, thậm chí là mười năm sau?
Tu luyện võ công, tuổi càng lớn, cơ hội bước vào cảnh giới càng cao lại càng xa vời mong manh. Lê Ngạn Ba tự nghĩ cuộc đời này đã không còn khả năng tiến thêm một bước.
Nhưng Hứa Hải Phong thì khác, hắn còn trẻ, trẻ tới mức ngay cả Lê Ngạn Ba cũng phải ghen ghét ba phần.
Hắn chính là thời niên hoa đẹp đẽ sung mãn nhất, chỉ cần không ngừng nỗ lực, tích lũy lâu ngày, sẽ có một ngày lại đột phá, bước vào cảnh giới càng cao hơn.
Huống chi, lúc mới giao thủ vừa rồi, hắn cảm ứng được, trong chân khí ngưng tụ giữa hai tay Hứa Hải Phong, có một loại lực lượng tồn tại mà hắn không biết là gì.
Loại lực lượng này gây cho hắn một loại cảm giác mới mẻ hoàn toàn xa lạ. Lấy kinh nghiệm tung hoành giang hồ mấy chục năm của hắn, đây quyết không phải loại công pháp gì mà hắn hay biết. Nhưng không biết vì sao, hắn lại có một loại cảm giác quen thuộc.
Loại cảm giác quái dị giữa xa lạ cùng quen thuộc dung hòa, làm cho hắn cực kỳ kinh ngạc.
" Tiền bối muốn đi đâu? Là muốn đến Thái Nguyên sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien-phach-huyet/1441018/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.