Bầu trời một mảnh trong xanh, ngàn dặm không mây.
Khoảng cách ngoài Ngọa Long thành chừng ba mươi dặm, Hứa Hải Phong, Phương Hướng Minh huynh đệ, Lý Quan Anh suất lĩnh một ngàn dũng sĩ bắc cương đang xếp hàng chờ đợi.
Thân thể bọn họ đứng thật thẳng tắp, chưa có một người nào cử động chút nào.
Ánh mặt trời nóng bỏng chiếu xuống làm bốc lên không khí nóng rực, mồ hôi từ trên trán, lưng, toàn thân tuôn ra, giống như chất dính ướt át khó chịu, nhưng bọn họ vẫn mặc võ trang hạng nặng, không người nào cảm thấy khổ sở.
Xa xa, tiếng vó ngựa cùng bánh xe dần dần truyền đến.
Gương mặt đám người Hứa Hải Phong sáng rực lên, nhìn đội xe đi đến, có thể nhìn thấy hai quan tài rất nặng mà bắt mắt đặt bên trong.
Thân ảnh của Phương Lệnh Đức, vị trưởng bối thuần hậu phảng phất vào giờ khắc này lại xuất hiện ngay trước mắt Hứa Hải Phong một lần nữa, vị trưởng giả đầy mặt nhân từ, vị chiến sĩ anh dũng không sợ chết, một đời danh thần trung trinh bất khuất của Đại Hán, tựa hồ đang sống lại trong đầu Hứa Hải Phong.
Trong lòng Hứa Hải Phong thật sự rất buồn bực buồn bực, trái tim đang yên lặng của hắn kể từ lúc nhìn thấy quan tài của Phương Lệnh Đức đã bắt đầu dao động, theo xe ngựa chậm rãi tiến tới, đã bắt đầu rung chuyển bất an.
Nguyên đôi mắt đang khô khốc chợt hiện lên một tầng hơi nước, tư vị nước mắt mông lung cũng không dễ chịu. Cho tới bây giờ hắn mới biết được, tuy hắn đã đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien-phach-huyet/1440980/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.