Ánh trăng phiêu miễu chiếu gọi khắp núi đồi, gió mát nhẹ nhàng thổi nhẹ qua tóc mai làm cho hình ảnh trở nên phiêu miễu xuất trần.
Tạ Lưu Quang đang chậm rãi lắng nghe báo cáo của một thiếu nữ sơn dã, hắn từ đầu đến cuối chỉ việc lắng nghe đối phương nói, bản thân không cắt đứt đối phương.
Khi thiếu nữ hoàn thành bảo cáo của mình thì thở nhẹ một hơi, nàng nghe thấy tiếng nói của chủ nhân mình chuyền đến:
"Làm tốt lắm, ngươi có thể trở về nghĩ ngơi."
Thiếu nữ rất cảm động vì được chủ nhân khuyến khích, tuy không đến mức lệ nóng oanh tròng, mà như một dòng nước ấm làm dịu tâm hồn lạnh lẽo của nàng, nàng ngượng nghịu nỉ non nói:
"Đa tạ chủ thượng đã khuyến khích, việc nên làm mà thôi."
Không đợi đối phương trả lời thiếu nữ đã nhanh chóng lui xuống, thân hình tức tốc khuất dần trong bóng tối, Tạ Lưu Quang thấy như vậy chỉ biết lẩm bẩm:
"Ta có đáng sợ như vậy sao?"
Khoé môi hắn hơi nhếch nở nụ cười tự giễu, khi đang tự giễu cợt bản thân thì hắn thấy một con hạt giấy từ nơi xa bay đến, nó chậm rãi vũ động đôi cánh rồi nhẹ nhàng đáp xuống ngón tay của Tạ Lưu Quang, khi y giơ ra đón lấy con hạt.
Hạt giấy rất nhanh thì hết linh động, khi chạm đến ngón tay của Tạ Lưu Quang thì nó như mất hết sinh sơ chỉ đứng yên bất động.
Hắn chậm rãi gỡ hạt giấy ra thì trên đó có viết mấy hàng chữ, khi đọc hết nội dụng thì khoé miệng hắn hơi nhếch lên, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thanh/4242073/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.