Tạ Hiểu Thành khi được binh linh báo cáo thì nhanh chóng đi đến, hắn người mặc khải giáp tay cầm đại đao khí vũ hiên ngang cưởi ngựa đi đến trước miếu thành hoàng không xa thì dừng lại hô to:
"Các ngươi còn không mau đầu hàng, có tử thủ cũng vô ích thành hoàng không thể bảo vệ các ngươi mãi được."
Tiếng nói của hắn làm rung động cả nền đất, người dân cố thủ trong miếu cảm thấy đầu óc chấn động, Canh Lưu cùng Tam Nương bản thân là luyện khí sĩ nên đỡ một chút, bọn hắn chỉ bị dư uy tác động người đứng mũi chịu sào đương nhiên là thành hoàng, hắn cảnh giới cao cảm nhận càng sâu tu vi của đối phương.
Muốn có uy lực như vậy không chỉ đơn thuần là hét lớn là có thể làm được, còn phụ trợ thêm huyết khí nồng hậu.
Thành Hoàng thân ảnh mờ ảo xuất hiện trước cửa miếu, đối diện với Tạ Hiểu Thành cách màng kết giới, hắn chấp tay về phía trước làm động tác vái lạy khuyên nhủ:
"Tướng quân có thể nể mặc tại hạ mà tha cho bọn hắn được không."
Tạ Hiểu Thành thần sắc nghiêm túc nói với giọng không thể phản kháng:
"Không được, nếu bọn hắn sống sẽ ảnh hưởng đến muôn đời đại nghiệp của Ngu Lang ta."
Ý định ban đầu của hắn là những ai chấp nhận đầu hàng thì được buông tha cho với điều kiện từ bỏ quê hương cũ của mình mà gia nhập Ngu Lang, Hứa Lâm là một ví dụ điển hình.
Lão Thành Hoàng thở dài làm động tác vái lạy rồi đứng yên đó không duy chuyển nữa bước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thanh/4242043/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.