Trước là thi thể khắp nơi bị từng con dã thú gặm nhắm sau là tiếng khóc la của những người đã mất người thân trên chiến trường.
Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống như thể thần minh đang quan sát thế gian.
"oa oa, cha ơi đừng bỏ con lại mà."
Hình ảnh những người còn ở tiễn đưa những kẻ ra đi,không bao giờ là tốt đẹp.
Lưu dân thì thờ ơ tất cả họ không bày tỏ cảm xúc hay gì khác mà chỉ im lặng nhìn, từng người đôi mắt vô cảm.
Bọn hắn khó khăn lắm mới đi đến được đây, nhưng lại vướng phải truyện này thử hỏi xem có tức hay không.
Một người phụ nữ đang ôm thi thể của chồng mình mặt đầy nước mắt lấy tay chỉ về phía những thanh niên bên lưu dân giận dữ nói:
"Tại sao những kẻ như các ngươi không ra khỏi thành mà chiến."
Đáp án chỉ là sự tĩnh lặng không ai trả lời nàng, cũng có thể là không muốn trả lời, ai mà không tiết mạng phải chi mà anh dũng chiến đấu thì bọn hắn đã chết ở thành của mình rồi.
Người phụ nữ không nói lời nào mà chỉ lấy tay xoa bụng rồi ôm lấy thi thể của chồng mình yên lặng thúc thít, truyện như vậy xảy ra ở không ít nơi bên trong thành.
Phủ thành chủ trên bàn nghị sự có năm người cách đó không xa quỳ trên mặt đất là một binh sĩ đang cấp báo:
"Báo cáo: tổn thất hôm nay của quân ta là ba trăm binh sĩ."
Lưu Thành chủ lấy tay chậm rãi rỏ bàn hỏi:
"Vậy quân địch?"
Tên binh đọc lên mộ con số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thanh/4242033/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.