Phú Đức nghĩ lại mà sợ, hắn không biết Nguyên Thiên Y định làm gì.
Tại sao lại tùy ý để thi thể ở nơi đó để dẫn dụ dã thú tới, lở như tới không phải một con mà một đàn thì sao.
Hắn nhẫn nhịn không được mà lắp bắp hỏi:
"Lão ca, tại sao ngươi lại dùng nhiều thi thể như vậy để nhử dã thú a, lở không may dẫn đến một bầy thì sao?"
Hắn không dám quay đầu lại nhìn về phái đối phương mà chỉ nghe thấy tiếng của đối phương đáp lại:
"Bởi vậy mới nói các ngươi rất may mắn."
Phú Đức đi ở phía trước cười khổ nói:
"Nếu may mắn thì đả không phải là Lưu Dân rồi..."
Nói được một nữa thì hắn im lặng, không dám nói nữa như thể đã đoán ra được ý nghĩa câu nói kia, nên hắn càng cảm thấy sợ hãi người này.
Nếu theo hắn được biết, truyện đó mà xảy ra tên này hoàn toàn có thể làm được việc trái lương tâm như vậy.
Hắn tự nhận bản thân không phải người cao thượng gì, mấy hôm trước còn hù dọa những người bị bỏ lại phía sau làm mồi cho dã thú, nhưng đó cũng chỉ là lời hù dọa răn đe.
Còn tên này hắn muốn làm thật, hắn chỉ muốn thử vận may.
Trầm mặt là từ ngữ duy nhất diễn tả tình cảnh hiện tại, một kẻ hoảng sợ không dám nói một kẻ thuần tí là lười.
Gần đến nơi lưu dân tụ tập Nguyên Thiên Y chỉ nói một câu:
"Làm cho giống vào."
Sau đó Phú Đức thấy đối phương khuôn mặt dần trở đi nhợt nhạt, miệng hắn phun một ngụm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thanh/4242026/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.