Tức Mặc Ly có chút luống cuống. Bản thân vậy mà ngay cả lời như vậy cũngkhông dám nói ra miệng. Y cúi đầu thử nhìn Duyệt Nhi, nhưng phát hiệnnàng đã ngủ rồi.
Gấp gáp suốt đêm đằng vân mà đến, nàng đã hết sức mệt mỏi. Gặp được y rồithì cảm thấy đời này đã rất viên mãn, vùi trong ngực y, đất trời trở nên ấm áp, thế nên ngủ mất.
Tức Mặc Ly bất đắc dĩ lắc đầu, mơ mơ màng màng thế này, nếu không có haingười Thiên Hồi và Mộc Thông, đoán chừng nàng sớm không biết đã bị bánđến nơi nào rồi. Nhẹ ôm lấy nàng, bên môi ẩn chứa ý cười, bước vào trong điện.
Ở gần đấy, Cấp Quỳnh nấp ở một góc tối, nét mặt u ám lạnh lẽo.
“Nè, Tôn gì gì ấy. Ta còn muốn ăn.” Duyệt Nhi đưa chén ngọc trong tay qua.
Tức Mặc Ly nhận cái chén, múc canh cho nàng, hiếm lắm trên mặt mới không phải là vẻ lạnh lùng băng giá: “Tức Mặc Ly.”
Duyệt Nhi gật gật đầu: “Vẻ ngoài của chàng so với tên còn đẹp gấp vạn vạn vạn vạn vạn vạn lần!”
Tức Mặc Ly:……..
Đôi mắt to tròn long lanh của nàng đảo tròn, uống xong bát canh, lại uốnghết chung trà y đưa qua mới cười nói: “Chàng thường chăm sóc người khácà? Rất kỹ càng.”
“Không có, nàng là người đầu tiên.” Cũng là người duy nhất.
Duyệt Nhi có chút kinh ngạc nhìn y, gương mặt bầu bĩnh phùng lên: “Thấy cảmgiác này rất quen thuộc. Lại như thể chúng ta đã rất thân quen vậy.”
Rõ ràng với nàng đây xem như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2064014/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.