Mắt mày như họa, dưới ánh sáng nhu hòa của Dạ minh châu, mờ ảo như khôngphải người thật. Gương mặt trắng mịn như thiếu nữ, thần sắc lãnh đạm, mi gian lạnh lùng, nhưng lại toát lên khí phách tao nhã không thể địchnổi.
Đôi đồng tử tựa hắc ngọc của y chăm chăm nhìn chiếc giường lớn, không nhìnra là có biểu cảm gì, chỉ thấy so với tuyết trong dãy núi kéo dài mấyvạn dặm trên dãy núi Lạc Thủy còn xa xăm lạnh lẽo hơn.
Cái nhíu mày rất khẽ khó mà thấy được, Tức Mặc Ly chậm rãi bước đến trướcgiường, vén màn, nhìn thấy một cô nhóc đang ôm chăn ngủ say sưa.
Chính là tiểu cô nương này, lúc nàng xông vào đây, y đã biết.
Lúc dùng linh thức thăm dò, phát hiện nàng vậy mà còn vuốt ve mỗi đóa hoa trên đường một cái, thật là….con nít.
Nhưng thấy nàng mặt đỏ bừng lao vào điện, khi hỏi có người hay không, y không rõ vì sao lại không phất tay đuổi nàng ra.
Cho dù dãy núi Lạc Thủy đã ngàn vạn năm không có người đặt chân đến, nhưng y lại không chút cảm thấy cô quạnh. Mọi thứ vốn như thế, cô độc một mình, yên lặng ngắm tuyết tan tuyết rơi, cõi lòng yên bình, không chút hammuốn.
Y đánh giá nàng, nhỏ bé như vậy, thì ra là Ma thánh à? Thoạt nhìn thật giống một đứa bé chốn phàm gian, đơn thuần vô hại.
Chỉ là gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng ấy, ngủ cũng có chút không ngon. Tức MặcLy không khỏi duỗi bàn tay thon dài trắng nõn, nhẹn nhàng thăm dò vầngtrán nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2064013/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.