Duyệt Nhi trở lại, toàn bộ Ngư Phong đều kinh động. Nửa đêm canh ba, vậy màkhông người nào ngủ, tất cả đều tập trung ở Yểm Tịch sơn, trông thấyDuyệt Nhi, mặt người nào người nấy đều hiện ra vẻ lo lắng.
Duyệt Nhi ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế gỗ trầm hương Cửu Kiếm đẩy sang, im lặng một lúc lâu, dưới ánh mắt cơ hồ muốn nhìn xuyên qua nàng của đámCửu Kiếm, cuối cùng thành thành thật thật khai báo.
“Muội ở đình nghỉ chân đếm cá vàng, sau đó bất cẩn rơi vào trong hồ, cho nênbơi bơi bơi, rồi bơi ra ngoài luôn. Ở bên ngoài bị lạc đường…….Vì vậy……muộn thế này mới trở về……..”
Nói đến khúc cuối, mặt cô hổ nhỏ đã cúi gằm đến trước ngực, giọng nói cũng càng lúc càng lí nhí.
Mọi người:……………….
Tiểu cô nương này, nói dối cũng dữ nhỉ…….Mấy người ngồi đó một người cũng không tin.
Ngu Cực đành để các sơn chủ lui xuống, mình thì ở lại.
“Duyệt Nhi cô nương, có bị thương không?”
Loại quan tâm như vậy của trưởng bối khiến tâm trạng thấp thỏm không yên cảngày trời của Duyệt Nhi lắng xuống. Hốc mắt nóng lên, trái tim cũng trởnên ấm áp, một lúc lâu sau mới nói: “Đa tạ. Ta không bị thương. Đừng nói với Mặc Ly, được không?”
Nhìn ánh mắt thỉnh cầu của Duyệt Nhi, Ngu Cực chỉ có thể gật đầu: “Duyệt Nhi cô nương, xin ngàn vạn lần bảo trọng chính mình.”
Duyệt Nhi thở dài: “Bảo trọng thế nào đây? Hình như, ta làm gì cũng khôngđúng. Không có chí lớn, không có sức mạnh chi cả, có đôi khi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2064005/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.