Duyệt Nhi trải qua mấy ngày ở Yểm Tịch sơn, cuối cùng cùng với con kiến ở Yểm Tịch sơn nhìn nhau đến phát ghét, nhàm chán ngồi trong đình nghỉ chânđếm hoa sen, câu cá vàng.
Mặc Ly đi làm gì nhỉ? Vì sao phải để mình ở lại đây?
Duyệt Nhi nghĩ mãi không hiểu, đám Cửu Kiếm hiện đã đến Thánh giới cũng không hiểu, may mà Ninh Tê khéo tay, chế biến mấy món ăn vặt để còn có thểgiải tỏa bớt tâm trạng nhớ nhung của Duyệt Nhi với Tức Mặc Ly.
Hôm nay, Duyệt Nhi đang cùng với con cá vàng câu được mắt lớn trừng mắt nhỏ thì Ngu Cực đến.
Bị vướng bởi Tức Mặc Ly nên Ngu Cực cũng không hành đại lễ gì, chỉ cungkính đôi chút rồi đích thân mời Duyệt Nhi đến Ngu Phong chủ sơn nghị sự.
Duyệt Nhi sờ sờ tai, có chút không hiểu cho lắm, theo Ngu Cực hướng chủ sơn mà đi.
Ngu Phong không hổ là một trong hai đại liên minh ở Thánh giới, đất đai bao la, địa thế rộng lớn, núi cao sông dài, đợi đến khi đoàn người bay tớichủ sơn thì cũng đã hơn một canh giờ, bốn mươi chín môn chủ đều đangđứng trước núi chờ, thấy Duyệt Nhi thì chỉ gật đầu.
Bước vào chủ điện, chỉ thấy bên trong điện ba đứa con của Ngu Cực đã đứngchờ. Trông thấy Duyệt Nhi thì cũng chỉ hành lễ như với người cùng tranglứa. Duyệt Nhi càng lúc càng không hiểu Ngu Cực vì sao lại dẫn nàng đếnđây, Mặc Ly nói họ sẽ chỉ nàng làm gì, lẽ nào họ ở đây là chỉ Ngu Phong?
“Duyệt Nhi cô nương, ta mời cô nương đến đây là để dẫn dắt Ngư Phong, bốn mươi chín môn nguyện trung thành với cô nương.”
Nghe xong lời này, không chỉ Duyệt Nhi sửng sốt mà ngay cả ba người con củaNgu Cực cũng giật mình. Ngu Ngư tối hôm ấy từng có một đoạn nhân duyênvới Duyệt Nhi, vì vậy hiện giờ gặp Duyệt Nhi thì trong lòng mặc dù vuimừng nhưng cũng thập phần ngượng ngùng, bất giác nhớ đến bóng dáng bạch y ấy.
Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi chăm chăm nhìn Ngu Cực, lại nhìn nhìn đámngười đang cúi đầu tỏ ý không có bất cứ dị nghị gì ở bên cạnh, sờ sờ tai rồi mới nghi hoặc nói: “Ta không hề có bất kỳ hành động chinh phục nào, các người vì sao lại muốn quy phục ta?”
Nhìn gương mặt chẳng hiểu mô tê gì của Duyệt Nhi, Ngu Cực chỉ có thể ho khan hai tiếng, cười nói: “Ngu Phong vốn thuộc về cô nương.”
Duyệt Nhi lại càng mờ mịt: “Ta lần đầu tiên tới Thánh giới. Ngu Phong thuộcvề ta? Nơi đây chẳng phải dựa vào thực lực mà nói chuyện ư? Ta có thểngay cả thuộc hạ của các môn chủ cũng đánh không lại nữa là.”
Ngu Cực nhíu mày, quả thực không biết trả lời vấn đề này thế nào, nhưng hôm này nghi thức này không hoàn thành thì Duyệt Nhi cũng sẽ không có cáchnào phá giải phong ấn, như vậy sẽ càng không có cách nào biết được thânphận của mình, thế nhưng những việc này lại chẳng thể nào nói với nàng,thật sự là rối quá mà.
Cơ thể Duyệt Nhi run run, Cửu Kiếm vội vàng từ trong nội đỉnh lấy ra mộtchiếc ghế vừa dày vừa chắc, để Duyệt Nhi ngồi lên đấy, Ngu Cực lau mồhôi lạnh…….Vừa rồi bỗng dưng không nghĩ tới.
“Duyệt Nhi cô nương, cô nương liệu có phải không thích Ngư Phong?”
Duyệt Nhi lắc đầu: “Ta cũng không biết tình hình cụ thể của Ngư Phong, sao có thể nói thích hay không thích, chỉ là, cảm thấy các người làm việc kỳlạ như vậy, có thể nói cho ta biết nguyên nhân không? Là Mặc Ly căn dặncác người làm thế sao?”
Ngu Cực lắc đầu: “Không phải…..”
Còn định tiếp lời, thế nhưng đã bị tiếng báo cáo cắt ngang: “Cấp Quỳnh Thánh quân dẫn theo thủ lĩnh của Hóa Lương đến.”
Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ các môn chủ nơi điện chủ đều đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều bắt gặp trong mắt đối phương là nét kinh ngạc, một lúc sau thìbình tĩnh trở lại.
Duyệt Nhi ngồi trên chiếc ghế to ngước mắt lên, chỉ thấy một con bạch lộc bay vào trong nội điện, trên lưng bạch lộc là một thiếu nữ vận bạch y.Duyệt Nhi nhận ra nàng, chính là thiếu nữ hôm ấy lúc ở Đại Vô mặc dùdùng sa che mặt, nhưng vẫn như cũ khiến người khác cảm thấy rất đẹp. Mà hôm nay, nàng cũng không đeo mạng.
Cô hổ nhỏ nhìn đến ngẩn ngơ.
Nàng lần đầu tiên gặp được một thiếu nữ mỹ lệ có khí chất như vậy, so với Tử Dao thì càng có khí chất và xinh đẹp hơn nhiều.
Không biết thế nào, cô hổ nhỏ bỗng cảm thấy chua xót, chợt nhớ tới một tiếng“Mộ Phong” du dương tràn đầy thâm tình mà nàng ấy gọi Tức Mặc Ly. Cảmgiác này, thật sự đáng ghét mà!
Cấp Quỳnh đứng trên lưng bạch lộc, tao nhã rũ mắt nhìn mọi người, cuối cùng tựa như mỉm cười nói: “Ngu Cực, lúc ta không có ở đây đã tự tiện đemNgu Phong giao cho một tiểu cô nương, không khỏi quá phận rồi.”
Mọi người ồ lên. Cấp Quỳnh kiềm chế Ngu Phong đã mấy vạn năm, Ngu Phong vốn cũng đã bất mãn, mà bây giờ, thế nhưng thẳng thừng nói Ngu Phong thuộcsở hữu của nàng ta. Thiếu nữ có vẻ ngoài xinh đẹp lẽ nào đều sẽ tự chomình là đúng như thế?
Ngu Cực tức giận nói: “Ngu Phong mấy vạn năm qua chưa bao giờ quy phục cô,chưa từng trở thành vật sở hữu của cô? Huống hồ, Cấp Quỳnh Thánh quân,cô nắm giữ Hóa Lương, nên biết Ngu Phong và Hóa Lương là kẻ thù của nhau mới phải, hiện giờ nói như vậy chẳng phải quá đáng lắm ư?”
“Ngu Cực, mấy vạn năm qua, đừng nói với ta ngươi không biết Ngu Phong mônchủ ai nấy đều ngoan ngoãn nghe lệnh của ta. Hiện giờ muốn thay quyền,không thông qua sự đồng ý của ta, các ngươi vậy là có ý gì?” Sắc mặt Cấp Quỳnh lạnh lẽo, khiến gương mặt xinh đẹp thêm vài phần sát khí, thoạtnhìn có chút khiến lòng người phát lạnh.
“Cấp Quỳnh ta dù gì cũng là một Thánh quân, nếu như Việt Hoa Thánh quân yêucầu, Ngu Phong giao cho y cũng không vấn đề gì, thế nhưng…….”Cấp Quỳnhquay đầu nhìn Duyệt Nhi đang ngồi trên chiếc ghế to sụ càng lộ vẻ nhỏbé, cười lạnh nói: “Đừng nói nàng ta có tư cách hay không, nói một cáchđơn giản, nàng ta liệu có năng lực thống lĩnh các ngươi hay không hả?Muốn cướp vật từ trong tay ta, kết cục sẽ chẳng tốt đẹp gì.”
Duyệt Nhi nhìn ánh mắt nàng thì dứt khoát liền trở nên chán ghét. Cô nàng này ngẩng cao đầu, khinh thường người khác, Duyệt Nhi nghĩ nghĩ, trên gương mặt nhỏ nhắn lần đầu tiên không bày ra vẻ tươi cười: “Hiện nay ta chính là muốn Ngu Phong, ngươi có thể đối với ta thế nào?”
Cấp Quỳnh vẫn giữ nụ cười không đổi: “Ta giết ngươi.”
Ngu Cực có chút lo lắng đối với tình thế hiện nay, nhưng không phải loDuyệt Nhi bị giết.Thứ nhất, Duyệt Nhi cũng không phải bị giết dễ dàngnhư vậy, thứ hai là Cấp Quỳnh này, trước nay sẽ không ngang nhiên để lộcho người khác thấy nhược điểm của mình mà chỉ có thể âm thầm thực hiện, nếu Tức Mặc Ly biết hành vi của nàng ta, e rằng nàng ta cũng chẳng thểnào an ổn.
Điều y băn khoăn là, tình hình này giải quyết thế nào đây.
Thủ lĩnh Hóa Lương lại đưa ra một biện pháp: “Tiểu cô nương, nếu đã vậy, ba ngày sau, cô dẫn theo người của Ngu Phong đến Thanh Hoa sơn một chuyến. Hóa Lương và Ngu Phong- hai đại liên minh ân oán đã lâu, cũng đã đếnthời khắc phân thắng bại. Nếu như cô thắng, Cấp Quỳnh Thánh quân sẽ giao Hóa Lương cho cô, cô thấy thế nào?”
Ngu Cực vừa định nhắc nhở Duyệt Nhi, tiếc là cô hổ nhỏ đã kích động, lập tức trả lời: “So thì so, ai sợ ai chứ!”
Mọi người:………………..Quả nhiên là tính tình con nít, dễ bị mắc mưu mà.
Cửu Kiếm đỡ trán, cho thấy vị tiểu tổ tông không sợ trời không sợ đất này, chuyện này có thể sẽ phải chịu thiệt đây.
Hóa Lương và Ngu Phong phân tranh đã nhiều năm, lại là thủ hạ do Cấp Quỳnhdẫn dắt, nghĩ thấy cũng không hề yếu, nhưng rất rõ ràng lại đề ra ý kiến này chính là có bẫy. Nếu như Cấp Quỳnh trực tiếp ra tay đánh Duyệt Nhi, Duyệt Nhi lẽ nào lại không thua đến thảm hại.
Phất Dung thở dài một tiếng, nếu như lần này chịu thua thiệt có thể khiếnnàng ngoan ngoãn ở bên cạnh chủ thượng, vậy cũng cực kỳ tốt.
Cấp Quỳnh chỉ nhìn Duyệt Nhi đầy thâm ý một lúc lâu, Duyệt Nhi trông thấymà ngồi không yên, mông và lưng có cảm giác như thể bị kim chích, ‘a’một tiếng nhảy dựng lên, rồi cũng hếch mặt nhìn Cấp Quỳnh đang đứng trên lưng bạch lộc.
Ai sợ ai chứ!
Có điều, nữ nhân này diện mạo sao lại đẹp đến thế? Duyệt Nhi ảo não sờ sờ gương mặt trắng mịn phúng phính của mình.
Lại còn có khí chất như vậy nữa! Duyệt Nhi kéo kéo y phục, hầy, rõ ràng chả có can hệ gì tới khí chất cũng như y phục cả.
Dáng vóc còn cao ráo mảnh mai nữa chứ! Duyệt Nhi cúi đầu nhìn nhìn chínhmình, cuối cùng chỉ có thể tự an ủi, ít ra ngực Cấp Quỳnh không lớn nhưnàng, có gì đặc biệt hơn người chứ, hứ!
Cấp Quỳnh ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống bên dưới cùng với Duyệt Nhi đangphẫn nộ trừng mắt với mình, đúng là đồ vô tri ngu xuẩn, cũng dám cướp Mộ Phong với nàng? Mấy vạn năm trước, nàng ta đấu không lại mình, hiệngiờ, phong ấn còn chưa giải, vậy thì càng không có khả năng.
Nàng quay bạch lộc lại, thẳng hướng bên ngoài mà đi.
Duyệt Nhi nhìn chằm chằm cánh hoa sen rơi đầy trên đất, nhảy tới bất mãn giậm giậm mấy cái: “Ta cho ngươi giả bộ, ta cho ngươi giả vờ! Cưỡi bạch lộccũng được đi, còn muốn rải hoa dọc đường, coi mình là hoa tiên tử chắc!”
Mọi người:…………..
Cửu Kiếm ngược lại rất kinh ngạc. Duyệt Nhi cô nương hình như có chút kháclạ. Cô hổ nhỏ này trước giờ vẫn luôn mơ mơ hồ hồ, cũng rất hiếm khi đốivới một người mới gặp lần đầu đã có cảm giác như vậy. Cửu Kiếm cũngkhông biết Duyệt Nhi lúc ở Đại Vô đã từng gặp Cấp Quỳnh một lần. Nàng sờ sờ cằm, lẽ nào, tình địch gặp mặt, thành ra đỏ mắt?
Nghĩ tới đây thì lại lắc lắc đầu. Người như chủ thượng ấy, vốn sẽ không thèm liếc nữ tử khác lấy một cái, càng huống chi là đóa hoa sen hắc ám giảvờ thanh cao này? Theo nhận thức của nàng, Duyệt Nhi chưa bao giờ có từgọi là ‘tình địch’, trái lại chủ thượng thì đáng thương vô cùng, từ ngữbiểu đạt vụng về thôi cũng được đi, còn có Đạp Vũ sư phụ, Sở Từ Ma quân, Ôn Chi Hàn Long Chỉ Thủy vân vân, người nào người nấy, nếu như không có can hệ với cô hổ nhỏ, chỉ sợ tiền đồ u ám a.
Duyệt Nhi đạp đạp hoa sen mấy cái, lại ngẩng đầu, cười đến thập phần dễthương: “Ba ngày sau, chúng ta sẽ giẫm bọn họ giống như vậy, đượckhông?”
Nàng dùng ngữ khí thương lượng, nhưng mọi người lại cúi đầu cung kính đáp: “Tuân lệnh.”
Duyệt Nhi nhếch nhếch miệng, nàng cũng đâu phải đang ra lệnh đâu. Những người khác cũng đã theo dấu hoa sen đạp lên rồi ra ngoài, từ từ đi xa.
Đám Ngu Cực đưa mắt nhìn nhau, đành nói: “Ngu Ngư, tiễn Duyệt Nhi cô nươngquay về, để mọi người thương lượng chuyện ba ngày sau.” Biến chuyển bấtngờ thế này, Ngu Cực nhíu chặt mày.
Duyệt Nhi nhảy lên từng đám từng đám mây chuẩn bị quay về, bỗng phát hiện cứnhảy nhảy như vậy mà về tới Yểm Tịch sơn thì chỉ sợ mệt chết mất thôi.
Đám Cửu Kiếm và Ngu Ngư theo sau, bất đắc dĩ nhìn bóng dáng đang nhảy tớinhảy lui đầy sức sống trước mắt, việc lớn như vậy, lẽ nào nàng không hềcăng thẳng?
Hiện giờ cũng đã gần lúc mặt trời ngả về tây, gần như toàn bộ cao thủ củaNgu Phong đều tập trung tại chủ sơn để thương lượng sự việc, mà Yểm Tịch sơn thì lại cách chủ sơn xa nhất.
Cho nên, xảy ra chuyện suýt nữa thì khiến Ngu Cực hối hận cả đời, hoặc cóthể nói, xảy ra một sự việc thiếu chút nữa khiến toàn môn Ngu Phong bịgiết.
Đợi đến khi Duyệt Nhi quay trở lại Yểm Tịch sơn, nàng một mình ở bên đìnhnghỉ chân ngắm hoa sen. Ngu Ngư tự giác lui xuống, Cửu Kiếm, còn có Phất Dung đến phòng bếp giúp Ninh Tê làm đồ ăn vặt, Túc Tịch và Ngưng Khôngthì chia ra canh giữ lối vào hai phía trước và sau núi.
Phòng vệ của Ngư Phong cũng không yếu, chính dựa vào điểm này, thế nên mọi người mới sơ ý đến thế.
Duyệt Nhi đang chăm chăm nhìn mặt nước mà nhớ Tức Mặc Ly thì bỗng thấy mặtnước có biến chuyển, lập tức đầu ngón tay khẽ di dời, kẹp ám khí trongtay ‘vèo’ một tiếng phóng ra.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu khẽ, người trúng ám khí dường như cũng khôngngờ nàng lại dũng mãnh như vậy, chỉ đáng tiếc, Duyệt Nhi không ngờ, tớitận mấy người đang ẩn mình nơi mặt hồ.
Duyệt Nhi vội lùi lại vài bước, hô lớn: “Cửu Kiếm, Phất Dung!” Lúc nguy cấp,trước nhất phải cho mọi người biết, đây là Tức Mặc Ly đã dạy nàng.
Nhưng rất rõ ràng cách này vô dụng. Nàng bị một sức mạnh cực lớn kéo xuốnghồ, sau đó tay chân bị giữ chặt, Duyệt Nhi lại không thể thở, vừa hámiệng liền nuốt vào không ít nước, còn muốn há miệng lần nữa thì đã bịmột người đánh ngất đi.
Kẻ đó nói: “Nàng ta không biết bơi! Dìm chết nàng ta không được ư?”
“Không được! Lệnh của Việt Hoa công tử, là hồn phi phách tán. Chết đuối thì vị kia vẫn có thể tìm được hồn phách, gửi tới lục giới luân hồi lầnnữa………..”
Mọi người đành thi triển vòng tránh nước, để nàng không đến mức chết đuối,mang theo nàng nhanh chóng từ thủy thông đạo biến mất khỏi Ngu Phong.
Khi mấy người Cửu Kiếm xuất hiện thì đình nghỉ chân đã chẳng còn bóng người nào, chỉ có mặt nước hãy còn lăn tăn gợn sóng.
Cửu Kiếm quan sát bên dưới: “Duyệt Nhi cô nương không phải là bị chìm rồi chứ………..”
Túc Tịch, Ngưng Không vừa chạy tới, cộng với Phất Dung, ba nam tử phù phù nhảy xuống bắt đầu tìm kiếm.
Cửu Kiếm không nói lời nào, dùng linh thức thăm dò là được rồi mà…..
Đáng tiếc, vẫn không có bất kỳ tung tích nào của Duyệt nhi, thậm chí ngay cả khí tức cũng không tìm thấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]