Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187
Chương sau
Hình dung trận chiến này như thế nào đây? Chúng văn khách chuyên viết chính sử dã sử các loại khắp lục giớiđều đã cạn vốn từ, ngay cả Ti Mệnh Tinh quân, người nổi danhnhất Tiên giới cũng vô lực thở dài. Vị này chuyên an bày mệnh cách phàm nhân, sáng tạo đủ loại bímật hương diễm mà sống, là người nhiều chuyện số một có thểmiêu tả chính sử Tiên giới một cách hấp dẫn, đầy đủ cao tràokhông chút câu nệ, đã xem qua vô số Họa Ký Thạch, thăm hỏi vôsố chuyện bên lề của tướng sĩ tiên giới, thế nhưng cũng chỉcó thể bất chấp nguy cơ bị lục giới khinh bỉ mà viết lên sách sử vài từ bên dưới. ‘Đất trời u ám, nhật nguyệt ngừng chiếu, quỷ khóc thần sầu, gió mây vần vũ, đất đá mù trời, sấm rền chớp giật’. Vô số chúng tướng sĩ tham dự trận chiến ấy xem thấy mấy chữnày của Ti Mệnh Tinh quân, nhất thời bới không được khuyết điểm nào, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi, dùng vẻ mặtlần theo hồi ức dĩ vãng chầm chậm nói: “Khi đó, tình cảnhcòn hơn những lời ấy gấp mấy lần a!” Cho nên, trận chiến năm ấy do Lạc Thủy Thần đế và thê tử củangài dẫn dắt, cuối cùng chỉ hóa thành một đoạn truyền kỳ cơhồ chẳng thể nào hình dung, đọng trong tâm trí khắp lục giới. Trận chiến ấy tuy khốc liệt, nhưng số người tử vong cũng không nhiều.Cửu vệ xưa nay chấp hành Thiên đạo luôn đi theo Đạp Vũ Thần quân không biết đi đâu, tạm thời khoan nói Đại Vô không có chúng binh lực đông đảo đến thế để đối đầu với lục giới, chỉ kể riêngnăm nghìn thần tướng của Thanh Hà thần phủ thôi cũng đã khôngdễ đối phó. Điểm đáng nói của trận chiến này, chính là sựđối đầu của binh tướng lục giới với tướng sĩ Đại Vô. Trước đến giờ chỉ nói con người phải thuận theo trời, làm việc gìkhông phải sẽ phải nhận sự khiển trách của trời, cho đến giờchưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay, có thể đối đầu với kẻđịch mà trước nay vẫn luôn hùng mạnh thần bí đến độ dường như không gì là không thể. Tâm trạng muốn nhất quyết cao thấp thếnày, tin rằng với mỗi một nam nhi đầy nhiệt huyết thì đều cóthể cảm nhận được. Mà đám người trên Đại Vô, ngàn vạn năm qua chưa từng gặp phải kẻđịch từ bên ngoài đến, trái lại mà nói, họ muốn chứng minh uy quền của mình, bảo vệ địa vị của mình, chỉ có cách giaochiến một trận với đám người lục giới ngày trước ở trong tayhọ chỉ đơn thuần là một sinh mạng. Con đường của kẻ mạnh, mỗi một nam tử đều không thể chống lại. Nếu có người nói trận giao chiến này hoàn toàn là do một tay Lạc Thủy Thần đế và vương của Hổ tục thúc đẩy, vậy Ti Mệnh TinhQuân nhất định sẽ hắt máu chó lên đầu hắn. Trận chiến lụcgiới một lòng, rõ ràng là xu thế tất yếu. Hôm ấy Đại Vô gần như bị chúng tướng sĩ lục giới thâu tóm, Tức Mặc Ly và Duyệt Nhi đến Đại Vô điện. Trên điện, một ông lão dáng vẻ nghiêm khắc đáng kính ngồi đấy,ngay cả khi tình huống đã trở nên gay go, nhìn thấy Tức Mặc Lyvà Duyệt Nhi, ông ấy vẫn không cúi đầu, cũng không một chúthoang mang. Trong lòng Duyệt Nhi thầm khen ngợi, rất có dũng khí nha! Nếu làThái Thượng Lão Quân, trong tình cảnh hiện giờ, hàng mày vàchòm râu của ông khẳng định đã sắp run rẩy chẳng biết đến độnào rồi ấy! Ông lão mắt thấy Tức Mặc Ly và Duyệt Nhi dừng bước, chỉ nói: “Đại Vô điện, hoan nghênh hai vị.” Tức Mặc Ly thu lại tầm mắt đang dán trên người Duyệt Nhi, nhìnthẳng ông ta: “Các ngươi thua rồi.” Rõ ràng thẳng thắn. Ông lão gật đầu: “Ta biết.” “Vậy ngươi nên biết làm thế nào?” Ông lão không nói gì. Khí tức trên người Tức Mặc Ly càng trở nên lạnh lẽo,ý lạnh vốnđã không gì vui vẻ nơi giữa gian mày càng đậm, Duyệt Nhi trôngthấy mà âm thầm kinh hãi, Mặc Ly, hình như giận rồi. Một tay y ôm Duyệt Nhi, một tay phất lên, Thần binh Cửu Diệu liền bay đến trên bàn tay tựa bạch ngọc của y. Y cầm trong tay, tao nhãvô cùng, tựa như nắm giữ một món đồ nghệ thuật, ngay sau đó,Cửu Diệu liền thẳng hưởng mặt đất mà tấn công, lấy tốc độvà sức mạnh không gì sánh nổi, ‘ẦM’ một tiếng cắm thẳng vàonền đất bằng ngọc thạch cứng rắn trong điện. Ông lão chấn kinh vô cùng, nhìn Tức Mặc Ly ở trước mặt đã dùngkết giới bao bọc cho mình và Duyệt Nhi, lại nhìn khắp toàn bộ đại điện, thế nhưng chỉ trong nháy mắt đều hóa thành tro bụi, chậm rãi rơi xuống thì sắc mặt trở nên u ám. Một chiêu bát hoang phong vũ, phá hủy Đại Vô điện, dễ như trở bàn tay. Duyệt Nhi ở bên cạnh vỗ tay, cười nói: “Cực kỳ đẹp.” Tức Mặc Lylàm gì đều tao nhã đẹp mắt đến thế, ánh mắt Duyệt Nhi hiệngiờ nhìn Tức Mặc Ly đã trở thành hai vì tinh tú lấp lánh ánh sáng. Tức Mặc Ly thấy nàng trợ uy con nít như thế, cũng không khỏi cong cong khóe môi. Tay ông lão vung lên, còn chưa phủi đám bụi trên người thì đã trông thấy phía xa một con bạch lộc (cò trắng) cực lớn bay đến,chẳng bao lâu, đã tới ngay trước điện. Một cô nương bạch y đứng trên lưng bạch lộc, vóc người mềm mại duyêndáng, khí chất vô trần, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ hồn người.Duyệt Nhi trợn tròn mắt, trong lòng thầm thở dài một tiếng,đáng tiếc, vậy mà lại che mặt. Àizzz, có điều nhìn qua, thậtsự là đẹp đến ngẩn ngơ, cảm giác chấn động vô cùng. Ông lão thấy bạch y cô nương thì liền vội vàng bay đến đứng saulưng nàng ấy, rõ ràng bạch y cô nương là người đứng đầu của y. Bạch y cô nương vẫn đứng trên bạch lộc như trước, y phục bạch sắcbay phần phật trong gió, có vài phần cảm giác mông lung ẩnhiện. Nàng cẩn thận quan sát Duyệt Nhi, rồi lại nhìn Tức MặcLy, thế nhưng lập tức cúi đầu. Sau đó, nàng mới ngước lên, nhìn hai người nói: “Các người muốngì, đều có thể cho các người. Chỉ là trong lục giới này,chung quy phải có Thiên đạo. Thiên đạo không còn, lục giới hỗnloạn, cương thường đảo điên, vạn vật cũng mất đi cân bằng, vìvậy hi vọng Lạc Thủy Thần đế đừng khó dễ nữa.” Tức Mặc Ly cũng không nhìn nàng, chỉ thản nhiên sửa lại: “Khôngphải các người cho, là chúng ta lấy.” Dứt lời xoa xoa tai Duyệt Nhi: “Chơi vui không?” Duyệt Nhi nghiêm túc gật đầu: “Ừm!” “Vậy còn muốn tiếp tục không?” Duyệt Nhi ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: “Không được, thiếp có hơi đóirồi.” Dù gì cũng chơi đủ rồi, họ cũng nhận thua rồi. Tức Mặc Ly ngẩng đầu, cuối cùng nhìn thẳng vào…bạch lộc dướichân bạch y cô nương ấy, nói: “Như vậy thì dừng lại.” Dứt lời, không biết từ khi nào trong tay đã chém ra một luồng bạch quang, xuyên thủng tầng không, chiếu rọi khắp Đại Vô chi cảnh.Chúng binh sĩ đang giao chiến dữ dội trông thấy luồng sáng nàythì đều ngừng lại. Bạch y cô nương gần như thở phào, đứng trên lưng bạch lộc, chậm rãituyên thệ: “Vương của Hổ tộc – Tử hổ U Duyệt Nhi, với trái timcủa người phàm gian, linh hồn của Yêu tộc, nguyên thần của Matộc, đan châu của Xà vương, pháp thuật của Tiên tộc, truyềnthừa của Thần đế, cơ thể mệnh thần định, hôm nay được Thiênđạo thừa nhận, chứng nhận thần vị!” Nàng nói không nhanh không chậm, giọng nói dùng pháp thuật truyền đi khắp Đại Vô. Lời vừa dứt thì chúng bạch hổ của bạch hổ tộc đến tham chiến đã gầm lên, kế đó thì từ trong im ắng, bùnglên từng tràng từng tràng hoan hô vang dội. Từ cổ chí kim, đánh đến Thiên đạo thừa nhận thần vị, U Duyệt Nhi là người đầu tiên, đoán chừng cũng là người duy nhất. Lời vừa thốt ra, chân trời liền xuất hiện một luồng kim quang chiếu rọi. Duyệt Nhi mới đầu có có chút ngọ nguậy, Tức Mặc Ly ômnàng, nhẹ giọng nói: “Đừng nghịch loạn, rất nhanh sẽ ổn.” Quả nhiên rất nhanh, thời gian ước chừng chỉ nửa chung trà thì kimquang đã biến mất, Duyệt Nhi nhúc nhích cánh tay, lúc lắc đầu,nghi hoặc nói: “Thiếp có thấy khác gì đâu.” Tức Mặc Ly vuốt vuốt mũi nàng: “Chỉ là chứng nhận thần vị màthôi.” Sau này, thể chất của Duyệt Nhi sẽ không còn dở dở ươngương nữa rồi, sau này cũng không dám có người nói nàng khôngthần không tiên, không yêu không ma, không người không quỷ. Mặc dùDuyệt Nhi không để ý, nhưng nghe thấy người bên ngoài nói nàngnhư vậy, nghĩ thấy nàng cũng có chút chẳng dễ chịu gì. Ôm Duyệt Nhi, Tức Mặc Ly quay người vừa định rời đi thì đã nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói. “Mộ Phong…” Duyệt Nhi quay qua, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn bạch y cô nương khẽ đưa tay ra trước, miệng gọi ‘Mộ Phong’, trong lòng nháy mắtbừng lên lửa giận gọi là ‘khó chịu’. Tức Mặc Ly xoay nàng lại, bước đi không thèm quay đầu nhìn. Bạch y cô nương ngẩn ngơ đứng trên lưng bạch lộc, ánh mắt có chút thẫn thờ. Ông lão yên lặng đứng phía sau, hiện giờ không nhịn được nói: “Chủ thượng, đi rồi.” Bạch y cô nương gật gật đầu, gió thổi tung mảnh lụa trắng trên mặt nàng, lộra gương mặt tuyệt diễm cùng nụ cười kiêu ngạo trên môi. Ông lão chorằng bản thân hoa mắt, khi cẩn thận nhìn lại thì bạch y cô nương đã cưỡi lên lưng bạch lộc biến mất nơi chân trời.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187
Chương sau