Ngọc Hoàng đại đế ở Lăng Tiêu điện đứng ngồi không yên, bất chợtcó chút lo lắng. Chúng lão tiên trên Lăng Tiêu điện người nàongười nấy cũng chẳng dám thở mạnh, thỉnh thoảng lại nghểnhcổ nhìn bên ngoài điện, có thể thấy tâm trạng lúc này chínhlà vừa căng thẳng vừa trông chờ.
Chợt thấy Thái Thượng lão quân lẩy ba lẩy bẩy chạy vào, phất trần trên tay vung lên, run rẩy nói: “Tới rồi!”
Ngọc Đế bật dậy, liền bước ra cửa điện nghênh đón, nhưng đi đượcnửa đường thì Đông Hải long vương bước lên trước nói: “Bệ hạ,người là chủ của Tiên giới, Lạc Thủy Thần đế là chủ củaThần giới, ra cửa đón tiếp, có chút mất đi uy nghi.”
Ngọc đế nhíu mày suy nghĩ. Từ xa đã trông thấy mấy chấm đen đangchầm chậm tiến đến thì lại vội vội vàng vàng chạy lên ngồitrên long vị, im lặng được một lúc thì linh quang chợt lóe:“Nhưng mà, y tương đương với chủ của lục giới a…” Có điều ôngcòn chưa kịp lại bước ra nghênh đón thì mấy bóng người đãxuất hiện trước Lăng Tiêu điện.
Người đi đầu, bạch y như tuyết, tuấn tú vô song, thoạt nhìn có vẻlạnh lùng cao quý, rõ ràng là gần ngay trước mắt, nhưng lạikhiến người ta có cảm giác quá đỗi xa xăm. Y ôm một tiểu cônương trong lòng, y phục màu phấn hồng, trên mái tóc tím là hailỗ tai nhỏ đang cong cong cụp xuống, đôi mắt to tròn trong suốtđảo tròn quan sát mọi người, cuối cùng, ánh mắt sáng rựcdừng lại trên người Ngọc đế.
Ngọc đế giật cả mình, vội vàng tới trước nghênh tiếp, cười đếnthập phần đứng đắn: “Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063989/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.