Đáp án Mộ Phong mong chờ khi sắp biết được thì lại bị ngừng,trong lòng có chút vướng mắc, nhìn Duyệt Nhi lại lần nữa xoaygáy về phía mình, bất đắc dĩ lại thầm thở dài một tiếng.May mà, cô hổ nhỏ còn chưa dễ bị gạt như vậy.
Vu Hồng từ nơi chân trời đáp xuống, bởi vì đã lúc hoàng hôn,Duyệt Nhi và Mộ Phong đang trốn ở một góc tối nơi mái hiên,giấu đi khí tức, Vu Hồng đương nhiên cũng không phát hiện.
Trong tay Duyệt Nhi cầm món ám khí Mộ Phong cho nàng, chỉ thấycó hình dạng một chú bướm nhỏ, nhất thời luyến tiếc không nỡ ném ra, vội đưa tay vào trong túi càn khôn, lấy một nhúm hạthướng dương vàng óng, túm chặt trong tay, tập trung chút linh lực vào đấy, trong nháy mắt, hạt hoa hướng dương bằng vàng liềnnhanh chóng bay về phía Vu Hồng.
Vu Hồng làm sao biết được có người thế nhưng lại sử dụng ámkhí ám toán nàng ta, nhất thời né tránh không kịp, trên ngườiliên tục bị ám khí đánh trúng. Hạt hoa hướng dương trong tayDuyệt Nhi càng lúc càng ít, đến khi hạt cuối cùng đã chẳngcòn, Vu Hồng rốt cuộc cũng phát hiện người ở sau mái hiên,chịu đựng đau đớn khắp toàn thân gần như lỗ chỗ lỗ thủng, phẫn nộ nói: “Đồ phế vật, ta biết là ngươi, ra đây!”
Duyệt Nhi nghe thế cũng không trốn tránh, vừa nhảy ra thì tay cũngxòe ra, từng phiến từng phiến lá liền tập hợp trong tay, mườingón tay trên hai bàn tay Duyệt Nhi đều nắm đầy lá, cười nói:“Hôm nay ngươi sẽ phải quỳ lại trước mặt ta.” Nói rồi phiến lá trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063971/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.