Duyệt Nhi gấp gáp bay về Họa Mạt, suốt cả đường cứ loạng choạng,nhưng cũng không lạc đường, rất nhanh đã về tới Họa Mạt.
Bên trong viện có vài người đang đứng, xa xa trông thấy Duyệt Nhilướt tới thì đều bước lên đón, Duyệt Nhi nhất thời không kịpngừng lại, “bốp” một tiếng đụng phải cây đại thụ bên cạnh hồnước…
Mọi người:…
Vẫn là Quy Kỳ và Thư Quyển bước lên đỡ Duyệt Nhi, cô hổ nhỏ tội nghiệp đã bị đụng đến hai mắt mọc đầy sao.
“Sao vậy? Cái cây lớn thế mà cũng va trúng được?” Thư Quyển vừabực mình vừa buồn cười, đây rõ ràng là một tiểu cô nương…
Duyệt Nhi hai mắt lệ đã vòng quanh, nhưng vẫn chực chờ không rơi xuống, cười nói: “Sơ xuất sơ xuất.”
Mấy người họ đưa mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, còn tưởngnàng sẽ đau đến khóc toáng lên chứ. Tất cả đều thay phiên biểuthị sự quan tâm sâu sắc rồi mới nói ra mục đích đến đây.
Cường Sinh là người không kìm được nhất, cười bảo: “Hôm qua sinh thần của Quy Kỳ, bọn ta định đi chúc mừng một phen, lại nhớ đã lâu rồi chưa cùng cô đi chơi, nên liền cùng nhau đến tìm cô, cô thấysao?”
Thư Quyển sớm đã kéo Duyệt Nhi bước lên mây: “Nàng ấy nhất địnhsẽ đồng ý, hiện giờ đã sắp nửa đêm, chi bằng đến viện củabọn ta, thấy sao? Hiện tại ra ngoài hẳn là không kịp giờ lênlớp tiết sớm ngày mai. Huống chi Quy Kỳ còn là một tay trùnghệ siêu việt nha!”
Quy Kỳ dở khóc dở cười: “Hai người các ngươi không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063968/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.