Chương trước
Chương sau
Vu Hồng vẫn là đánh giá thấp niềm tin của cô hổ nhỏ đối vớiMặc Ly, nếu đây là Tử Dao Thần quân – một nữ tử mỹ lệ kiêungạo như vậy – Duyệt Nhi trái lại sẽ tin Tức Mặc Ly và nàng ta có vấn đề.

Nhưng một người như Vu Hồng, cô hổ nhỏ hết sức chướng mắt, không cần nói đến Tức Mặc Ly.

Bởi thế, Vu Hồng khấp khởi đợi Duyệt Nhi rơi nước mắt, hoặc giảsẽ xông tới đánh nàng ta một trận, vậy nàng ta vừa vặn cóthể dùng hành động thực tế hành hạ con hổ này, đáng tiếc,Duyệt Nhi trừng mắt liếc nàng ta một cái rồi liền đi vềphòng, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Vu Hồng ngồi bên hồ, sắc mặt càng trở nên không tốt.

Sau đó, Duyệt Nhi đều tới Văn Phong sơn tu luyện cùng với Việt Hoa sư tôn.

Kiếm pháp, pháp thuật, cổ cầm, cơ hồ dạng nào cũng luyện qua.Việt Hoa còn khắc một đóa hoa sen khiến chiêu thức nàng học như vậy càng vô cùng xinh đẹp, nhưng chỉ cần Duyệt Nhi nhớ đến vũ khí của Vu Hồng chính là một đóa mẫu đơn đỏ thắm thì lậptức cũng sẽ không cao hứng, chỉ đem đóa hoa sen ném vào trongtúi càn khôn.

Trong những thứ này, duy nhất có thể lấy ra giao đấu được chính là cổ cầm. Nhưng sau khi Duyệt Nhi đạt được mức khiến nước tronghồ bắn bọn nước lên không trung thì vẫn không có tiến bộ nàokhác.

Việt Hoa nhìn Duyệt Nhi như có như không hờ hững gảy đàn, thực sựkhông biết làm thế nào: “Thôi đi, cô không có lòng, đương nhiênkhông tiến triển được.”

Duyệt Nhi ngừng lại, đến bên chiếc ghế treo ngồi xuống, nhìn nơi xa xăm mà ngơ ngẩn.

“Duyệt Nhi, cô gần đây thế nào rồi? Sao cứ luôn ngây người, mất hồn mất vía.”

Duyệt Nhi có chút suy sụp: “Mấy ngày nay Cửu Kiếm không tới.” Nàng cảm thấy Mặc Ly dường như đang giận.

Việt Hoa giãn mi, cười nhạt: “Nhớ y, vậy liền trở về xem thử?”

Duyệt Nhi lấy hoa sen trong túi càn khôn ra, thảy qua thảy lại một lúc:“Con không biết, con cảm giác rằng, điều con và Mặc Ly muốnkhông giống nhau.”

“Ta đi giảng sử học, Duyệt Nhi ở đây luyện tập?” Việt Hoa đứng dậy, gọi mây tới.

Cô hổ nhỏ nhanh tay lẹ chân bay người nhảy lên, ngồi xổm xuống ômlấy đám mây, dáng vẻ đánh chết cũng không chịu đi, đôi mắt totròn yếu đuối nhìn Việt Hoa: “Việt Hoa sư tôn, sử học cũng không giống những môn khác làm lộ vấn đề, người cho con theo, đượckhông?”

Việt Hoa đứng trên đám mây, xách cô hổ nhỏ đứng dậy cho đàng hoàng: “Đồng ý với cô, đứng cho vững, một lát té xuống thì lạikhóc.”

Duyệt Nhi hiện giờ ngoại trừ đến chỗ y, còn thì quay trở về trongviện, cô độc một mình, đương nhiên sẽ cô đơn, dẫn theo nàng cũng không sao, bằng không tiểu gia hỏa này sẽ buồn đến chết mất.

Phàm là tiết học trên trời, à không,tiết học triết lý cao thâm, đều sẽ ở nơi ngọn núi cao vút tầng mây, lúc này trên không trungphía trên đỉnh núi lơ lửng mấy chục chiếc bàn, chúng đệ tửHọa Mạt sớm đã đến đây đợi.

Thần tử người nào người nấy tinh thần hăng hái, rõ ràng là lấyviệc trở thành nam tử như Việt Hoa sư tôn làm mục tiêu, cònthần nữ thì ai ai cũng trang điểm đẹp đẽ, dễ nhận thấy mụctiêu của họ là trở thành nữ nhân của nam nhân như Việt Hoa sưtôn, một mảnh hương thơm say đượm.

Hiện giờ nhìn về phía Văn Phong sơn, đám mây của Việt Hoa đang bayvề hướng này. Hình như Việt Hoa sư tôn rất thích cưỡi mây,trước giờ chưa từng thấy y dùng tọa kỵ nào khác.

Đợi khi đám mây đến gần mới phát hiện sau lưng thanh y ấy loángthoáng có một cái đầu cẩn thận ló ra, một lát sau lại kéotay áo Việt Hoa, lộ ra một góc y phục màu hồng phấn.

Đặc trưng rõ rệt thế này khiến chúng thần tử Họa Mạt càng hănghái, mà chúng thần nữ thì nghiến răng nghiến lợi, có điều họ đều có một điểm chung, chính là, mày đưa mắt liếc, len léntruyền âm.

Thần tử: “ Hắc hắc, Quy Kỳ tên kia rất đáng thương, khó khăn lắmmới nhìn trúng một tiểu cô nương, nhưng lại bị Việt Hoa sư tônphỗng tay trên…”

Thần nữ: “Thật đáng ghét, dựa vào cái gì mà nàng ta xuất hiệncùng Việt Hoa sư tôn, ngoan ngoãn tự mình ở lại chẳng tốt à?Ngày ngày có thể gặp được Việt Hoa sư tôn, hiện giờ khó khănlắm mới có thời gian thuộc về chúng ta, lại chạy tới cướpmất…”

Việt Hoa hạ mây, kéo tay Duyệt Nhi để nàng cùng đứng xuống, mấyngười này nói gì, y đương nhiên đều biết, tức thì cũng khôngđể ý bọn họ, quét mắt ra chung quanh, thấy vậy mà không có bàn của Duyệt Nhi thì có hơi không biết làm sao, xem ra quả nhiên là muốn bài xích Duyệt Nhi đến cùng mà.

Quy Kỳ cũng nhận ra tình hình, vội vàng đứng dậy hành lễ mớinói: “Việt Hoa sư tôn, chi bằng để Duyệt Nhi ngồi chung với con?Đã không có dư chỗ rồi.”

Chúng đệ tử đều hơi ngạc nhiên, Quy Kỳ mặc dù xuất thân bất phàm,được cho là tôn quý trong bọn họ, nhưng ngày thường cũng rấtkhiêm tốn, thật không giống như hôm nay sẽ ở trước mặt mọingười đưa ra thỉnh cầu thế này, lập tức toàn bộ ánh mắt đềutập trung trên người Bạch Tô.

Bạch Tô vừa gấp vừa giận, bàn tay đặt dưới bàn xoắn tay áo mấylần rồi mới đứng dậy hành lễ nói: “Việt Hoa sư tôn, mặc dùphong tục thần giới cởi mở, nhưng nam nữ gần kề như vậy quảthực cũng mất phong phạm, đồng thời khiến người khác không thểchuyên tâm học hành, chi bằng để Duyệt Nhi cô nương ngồi cùngvới con?”

Duyệt Nhi chu chu môi, còn chưa kịp lên tiếng thì Việt Hoa đã cấttiếng cười trong trẻo: “Không sao, bàn của sư tôn như ta đươngnhiên lớn hơn các trò một chút, Duyệt Nhi do ta dẫn đến, ngồicạnh ta cũng được, tất cả ngồi xuống đi, chúng ta bắt đầu bài học.” Dứt lời đã kéo Duyệt Nhi đến chiếc bàn trống ngồixuống, đưa tay đẩy một quyển thư tịch mỏng cho Duyệt Nhi rồibắt đầu giảng bài.

Duyệt Nhi chán chường lật giở quyển thư tịch mới phát hiện thư tịch cũng không phải mỏng như vậy, đây chỉ có mấy cái mục lục màthôi. Chỉ cần đầu ngón tay sờ vào một phần mục nào đó thì sẽ xuất hiện một phần mục lục nhỏ, khi xem tới nội dung thựcsự, hai mắt Duyệt Nhi sáng rực, không chỉ có chữ mà còn cóhình vẽ giải thích, dường như có thể tái hiện tình cảnh khiấy, Duyệt Nhi đưa tay ra đậy lại, cũng không xuất hiện họa kýthạch, lập tức càng kinh ngạc, chơi vui thật!

Duyệt Nhi lung tung điểm xuống một cái, gặp được cảnh đẹp thì lật xem, không hay thì lại ấn tiếp.

“Nhiều người có thể từ trong lịch sử học được kinh nghiệm cùng dẫndắt gợi ý, không nhắc đến những ví dụ nơi phàm gian, chỉ nóiYêu giới, nội đan của Yêu vương Tằng Kinh chính là y xem sáchsử, nói nếu như tu vi có thể tồn tại ở dạng rắn, vậy linhhồn vĩnh viễn bất diệt, chonên mới đem tu vi cả đời cùng máuhuyết đều ngưng kết vào nội đan Yêu vương, sau khi Yêu vương chếtđi bị người ta lấy nội đan, quả thật vẫn không thể nhập vàolục đạo luân hồi…”

Việt Hoa nói đến đây, nghiêng mặt nhìn Duyệt Nhi đang ngồi bên cạnhmình, một tay chống cằm, tay kia lung tung ấn lên sách, đầu độichiếc mũ bạch hổ be bé, đôi mắt tràn ngập linh khí khi chămchú xem sách khẽ chuyển động, quả thực là hết sức đáng yêu,lại nhỏ nhắn trắng mịn, thực khiến người ta muốn ôm vào trongngực đùa nghịch một phen.

Vừa nhìn vậy mà lại có hơi ngẩn ra, mãi đến khi một vài thần nữ cuối cùng nhịn không được lên tiếng: “Việt Hoa sư tôn…”

Việt Hoa vội lấy lại tinh thần, cũng hơi xấu hổ, thực ra đâu chỉmỗi y, vài thần tử ngồi bên dưới cũng ngắm đến ngơ ngẩn. Cũng không có ý gì khác, chỉ là đơn thuần cảm thấy tiểu cô nươngnày rất đẹp, vừa thuần khiết vừa dễ thương, khắp lục giớiđúng là hiếm có.

Mày Duyệt Nhi thế nhưng khẽ nhíu lại, bởi vì xem quá nhập tâm,lập tức quên mất đang lúc lên lớp, bàn tay nhỏ xinh kéo tay áoViệt Hoa, một tay kia đẩy sách qua, thanh âm dịu dàng ngọt ngàođầy nghi vấn: “Việt Hoa sư tôn, trên sách không phải nói HạoThiên Thần đế bị khóa ở Phục Thần tháp chịu mấy trăm năm thiên kiếp mới hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt sao? Vậy vì saoSở Từ có thể dùng Đế vương châu để tập hợp linh hồn ông ấy,đưa vào lục đạo luân hồi?”

Việt Hoa cúi đầu, nhìn gương mặt Duyệt Nhi có chút không hiểu đangngây người ngắm Hạo Thiên thần đế thanh tú trên sách, cười nói:“Sở Từ Ma quân là con của thần, mặc dù cùng tiên nhân nghịchthiên kết hợp sinh ra, nhưng vẫn sở hữu cơ thể bán thần, nóiđúng ra, vẫn còn thần hồn của bán thần. Đế vương châu vốn làvật có thể nghịch thiên mà thi triển, vì vậy Sở Từ hi sinh cơthể bán thần của mình, dưới tác dụng của Đế vương châu tậphợp hồn phách cũng không phải là không thể, chẳng qua đây làhành động đại nghịch thiên.”

Duyệt Nhi “à” một tiếng, thì ra Sở Từ khi đó chính là hi sinh cơthể bán thần của mình làm cái giá để phụ thần của y phụcsinh? Thì ra khi đó y đã có dự tính xấu nhất, trong lòng Duyệt Nhi chua xót, mấy ngày nay cũng không phải không nhớ tới SởTừ.

Sở Từ có thể xem là bằng hữu đầu tiên của Duyệt Nhi. Năm đó ởdãy núi Lạc Thủy, y ở trên cây hái quả cho nàng ăn, mặc dùđánh nàng hơi đau, nhưng giờ nhớ tới hư linh quả ấy thì liềnnhớ tới câu nói kia của Sở Từ: “Hư linh quả này là tiên quảthơm ngon nhất mà ta từng ăn.” Sau đó Sở Từ nhiều lần cứu nàng từ trong nguy hiểm, nàng mặc dù không biết cảm tình chôn sâutrong lòng của y đối với nàng, nhưng Sở Từ nói dùng mạng tương đãi với nàng, vẫn chính là thực hiện được.

Sở Từ…Duyệt Nhi bỗng dưng linh quang chợt lóe, đột ngột ngẩngđầu, vừa đúng lúc đụng phải cằm Việt Hoa đang cúi xuống, lậptức hai mắt nước mắt lưng tròng, nếu không phải đội chiếc mũbạch hổ, nhất định là đụng đến thủng lỗ rồi. Duyệt Nhi thulại suy nghĩ, căng thẳng nói: “Vừa rồi người nói Sở Từ hy sinh cơ thể bán thần cùng thần hồn, vậy một nửa còn lại thì sao? Không có nửa phần thần hồn còn lại ư? Có thể tìm về đượcchứ?”

Việt Hoa thấy Duyệt Nhi kích động đến thế, dời tầm mắt, cười nói: “Mọi người đều biết Đế Vương châu có vài tác dụng, chính lànghịch thiên mà thi triển, xoay chuyển càn khôn, nhưng công dụngcàng lớn thì cái giá mà người sử dụng phải trả càng cao.Mới rồi Duyệt Nhi nhắc đến một nửa hồn phách không phải thầncòn lại của Sở Từ Ma quân, không biết là đã bị khóa ở nơinào. Hơn nữa, cứ cho là cô dùng Đế vương châu thu hồi hồn phách của y, y vẫn sẽ như cũ phải trả giá.”

Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi đảo đảo, trong lòng đã có chủ ý,lại cầm sách về, cười nói: “Việt Hoa sư tôn tiếp tục giảng đi, con nghe đây.” Nói rồi toàn tâm toàn ý đem ánh mắt dời lạiquyển sách, xem lịch sử của Hạo Thiên Thần đế, rất chi nhiệttâm.

Đến khi mặt trời lặn xuống núi tây, Việt Hoa rốt cuộc đứng dậy, cười bảo: “Hôm nay nói đến đây.”

Chúng thần tử thần nữ đều đứng lên, tôn kính hành lễ rồi mới lụctục lui xuống, trước khi đi lại âm thầm liếc nhìn Duyệt Nhi một cái, Quy Kỳ và Thư Quyển hai người đi chậm nhất, cuối cùngkhông bước lên trước ôn chuyện với Duyệt Nhi.

Việt Hoa thấy Duyệt Nhi vẫn xem tới mê mẩn, triệu một đám mây, cách không lơ lửng trên đó, sờ đầu nàng: “Duyệt Nhi, xem cái gì mànhập tâm vậy?”

Từ trong sách lấy lại tinh thần, Duyệt Nhi nhớ đến chuyện vẫnluôn kiềm chế, vội phấn khởi nói: “Việt Hoa sư tôn, con hiệngiờ đi hỏi Mặc Ly lấy Đế vương châu, nói không chừng có thểcứu được Sở Từ về, có điều…”

Việt Hoa thở dài, thấy nàng muốn nói lại thôi, gương mặt tràn đầy hi vọng nhìn y: “Có điều cái gì?”

“Việt Hoa sư tôn, người liệu có thể giúp con giấu Họa Mạt được không? Con lén đi một chuyến rồi về, có được không?” Sợ rằng nếu như bị Họa Mạt biết được, nàng còn bao nhiêu thứ chưa học thì đã bị Họa Mạt đuổi ra khỏi cửa rồi.

Việt Hoa lắc lắc đầu, tiểu gia hỏa vẫn không biết nàng đặc biệtnhư vậy đến Họa Mạt, nếu như không bị chúng thần tử thần nữkia liên hợp bài xích thì Bất Miên cũng sẽ che chở cho nàng,cũng không nghĩ thử xem nàng ban đầu làm thế nào vào đây, đầuóc thật sự là đơn giản đến đáng yêu mà.

“Việt Hoa sư tôn? Người không đồng ý?” Cô hổ nhỏ đáng thương nói.

Việt Hoa gật đầu: “Đi đường cẩn thận.”

Duyệt Nhi “a” lên một tiếng, gấp gáp bước lên mây, đạp không liềnhướng dãy núi Lạc Thủy mà đi, xa xa truyền đến giọng nói: “Đatạ Việt Hoa sư tôn…”

Việt Hoa lắc lắc đầu, nhìn nàng biến thành một chấm đen mất hút thì mới hướng Văn Phong sơn mà đi.

Duyệt Nhi suốt đường đi lấy tốc độ nhanh nhất trở về dãy núi LạcThủy. Dãy núi Lạc Thủy khắp nơi tuyết trắng bao trùm, một vẻđẹp lạnh lùng trong trẻo không diễn tả được, vẫn như cũ dướibóng đêm cũng là một mảnh tuyết trắng so với ánh trăng cònrực rỡ hơn.

Duyệt Nhi vừa từ không trung đáp xuống thì Túc Tịch và Phất Dung đã biết được, vội vàng cung kính nghênh đón, Duyệt Nhi cũng khôngđể ý hai người họ, bay nhanh về phía Thứ Thiên điện.

Thời điểm này Mặc Ly nhất định đang ngồi trước thư án trong ThứThiên điện, hoặc là đang đọc sách, hoặc là…hoặc là gì nhỉ?Hay là đang lặng lẽ ngắm nhìn mấy món đồ mà nàng nghịch khiở trong lòng chàng.

Duyệt Nhi có chút chua xót, bản thân hình như chưa bao giờ biết, MặcLy vào những ngày tháng không có nàng thì làm gì…

Nhanh chóng lao đến Thứ Thiên điện, Duyệt Nhi cất tiếng gọi: “Mặc Ly…” Không có người trả lời, hửm?

Duyệt Nhi chạy đến sau mỗi một bức bình phong cũng không thấy MặcLy. Nhìn thấy Túc Tịch và Phất Dung gấp gáp chạy vào, tronglòng có hơi hốt hoảng: “Mặc Ly đâu?”

Túc Tịch và Phất Dung đưa mắt nhìn nhau, Túc Tịch nhận mệnh bướclên trước, thấp giọng nói: “Duyệt Nhi cô nương, chủ thượng…chủthượng đang ở trong Vân Tưởng Thạch…”

Lời còn chưa dứt, cô hổ nhỏ đã lại bay người lao đi…

Túc Tịch và Phất Dung lại đưa mắt nhìn nhau, trong lòng mơ hồ cóchút dự cảm không hay, cũng vội vội vàng vàng đuổi theo.

Duyệt Nhi tiểu cô nương…Chủ thượng đang ở trong Vân Tưởng Thạch cùng Tử Dao Thần quân nghị sự đó!

Tử Dao tao nhã đứng đó, diện mạo nàng vốn vô cùng xinh đẹp,trước nay lại đứng ở chỗ cao, toàn thân có một phong phạm màthần nữ không mô phỏng được. Tức Mặc Ly cũng đứng trên đá, mắt nhìn thác nước tung trắng xóa bên trái, ngay cả nửa gương mặtcũng không cho Tử Dao Thần quân.

Tử Dao cắn răng, vẫn cười nói: “ Chuyện của hai người Tây TiêuThần quân và Đông Khải Thần quân, chàng không muốn để ý cũngđược, nếu như chàng quan tâm, Duyệt Nhi cô nương đương nhiên sẽđược lợi không ít…”

Tức Mặc Ly vẫn không xoay người: “Nàng trước giờ vẫn rất tốt, không cần chịu khổ sở như thế..”

“Ha ha, đây chỉ là quan điểm của chàng, chàng không nỡ để nàng tachịu khổ, nàng ta hiện giờ thế nhưng lại cứ khăng khăng chạyđến Họa Mạt kia, chịu khổ có lẽ cũng không ít, thật là mộtcon hổ bốc đồng.” Tử Dao ngừng lại, thấy khí tức Tức Mặc Lykhông có gì thay đổi, lại nói: “Nghe nói Việt Hoa Thiên thầncủa Thanh Hà Thần phủ cùng nàng ta ở chỗ của y hết sức thânmật, lẽ nào, chàng không muốn đi xem thử nàng ta sao? Không sợnàng ta chạy theo người khác?”

Tức Mặc Ly lắc đầu, lông mày dài đến tóc mai, toàn thân lạnh lẽomà xa xăm, là khí độ mà Tử Dao vĩnh viễn cũng không thể đếngần: “Không muốn.”

Duyệt Nhi không phải không thừa nhận nàng mỗi lần đều nghe lén TửDao và Mặc Ly nói chuyện, vốn định quang minh chính đại chạytới, nhưng đã theo bản năng mà dừng lại, che giấu khí tức đứng sau gốc cây, nghe thấy câu trả lời của Tức Mặc Ly thì khôngkhỏi sửng sốt.

Tử Dao vẫn như cũ không chịu buông tha, có chút bi thương nói: “Sưđệ, chúng ta cùng là đệ tử của sư phụ, năm đó sư phụ cũngtừng có ý tác hợp cho chúng ta. Đã mấy vạn năm rồi, sinh mệnh thần linh của chúng ta dài đằng đẵng, cũng phí hoài mấy vạnnăm này…Ta…Ta nguyện ý cùng nàng ta ở bên cạnh chàng, chàng có bằng lòng không?”

Hiện giờ đang đêm, trong lòng Tử Dao có chút cô tịch, lần đầu tiênmuốn hạ thấp phong độ, đến cầu xin điều này với nam tử màbản thân vẫn mãi cố chấp mấy vạn năm. Nàng ta chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi, cũng chưa baao giờ hoảng loạn. Nhưng những điềunày, sau khi con hổ kia xuất hiện thì đều bị đập tan. Nàng bắt đầu hoảng hốt, bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm, Tử Daonàng cuối cùng cũng có thứ không nắm được?

Tức Mặc Ly một chút cũng không động đậy, trong bóng đêm đôi đồngtử còn sáng hơn tinh tú chứa đựng ánh sáng lạnh lẽo, làn môimỏng tuyệt mỹ nhả ra vài chữ: “Không thể.”

Cõi lòng Tử Dao chấn động, vì sự không thể dứt khoát của y, quảnhiên, rốt cuộc vẫn lạnh lùng tuyệt tình, không thì không phảiLạc Thủy Thần quân.

Tự tôn và thương tổn khiến nàng ta không có dũng khí lần nữa ởđây mà ngơ ngẩn. Nàng ta xoay người, nhưng trông thấy bên dưới cây đại thụ một góc áo vội vàng lẩn đi, lập tức hai mắt sángrực, dừng lại bước chân định rời đi, nhanh nhẹn quay người lại.

Sau đó…bay người lao tới, từ phía sau Tức Mặc Ly ôm lấy y….

Linh lực toàn thân đều dồn hết trên tay, vừa lớn tiếng nói: “Sư đệ, chàng đã quên ở trước mặt sư phụ nói gì rồi sao? Chàng đãquên những năm ấy ở thần đế phủ chúng ta đã trải qua thế nàorồi sao? Chuyện chàng đồng ý với ta, đều đã làm được? Vì saocòn không bỏ đồ phế vật kia đi? Lẽ nào thật sự là chơi đùađến nghiện rồi?”

Tiết mục thô lậu cỡ nào, lời nói kệch cỡm cỡ nào, chân tướng dễ dàng nhìn thấu cỡ nào.

Nhưng cô hổ nhỏ lại tin, dường như mỗi một nữ tử đều biết yếu điểm trong lòng nàng, sợ bị người khác nói là đồ phếvật…Nhưng hết lần này đến lần khác, dáng dấp như vậy của TửDao Thần quân lại khiến nàng suýt rơi nước mắt.

Nàng hận Tử Dao đáng ghét nói lời như vậy, nàng hận Tử Dao khó ưa ôm Mặc Ly của nàng, nàng khó chịu, nàng bực dọc…Nhưng Mặc Lyvì sao không đánh bay nàng ta?

Duyệt Nhi cực kỳ tức giận, đôi mắt to tròn vừa xót lại vừa đau,quay đầu vừa vặn chạm phải ánh mắt phức tạp của Túc Tịch và Phất Dung, né đầu đi, phi thân liền hướng về Họa Mạt mà đi,không quay đầu lại.

Tức Mặc Ly thấy nàng ta ôm đã lâu vẫn không buông tay, cơn giận lớndần, nữ nhân này vậy mà dùng linh lực toàn thân lập kết giới, nếu như y vừa rồi đánh văng nàng ta, linh lực trên người nàngta sẽ hỗn loạn, nổ tung mà chết.

Hàng mày dài khẽ nhíu, trong tay kết ấn, nhẹ nhàng khảy một cáigiữa không trung, lập tức Tử Dao Thần quân từ sau lưng y văng ra,trực tiếp rơi xuống nền tuyết, bên môi tức thì chảy xuống mộttia máu.

Tức Mặc Ly bỗng xoay người, bạch y trong không trung phấp phới vẽmột độ cong sắc lạnh, thanh âm của y không hề thay đổi, chỉnói: “Sư phụ bắt ta cam đoan không giết ngươi, hiện giờ còn cóthể làm được, về phần ngươi nhắc tới tình nghĩa một lòng một dạ của ngươi, ta cũng có thể mặc kệ, nhưng, Tử Dao, đừng cólợi dụng những thứ này đến uy hiếp ta, đây là lần cuối. Cònnữa, Duyệt Nhi không phải đồ chơi mà là thê tử của ta, đây cũng là lần cuối cùng tha thứ cho lời này của ngươi.”

Tử Dao ngồi trên đất, lần đầu tiên nghe thấy Tức Mặc Ly nói vớinàng câu dài như vậy, nhưng từng chữ từng chữ đều thương tổnđến trái tim nàng ta, có chút hung ác nói: “Ta chính là khônghiểu, chính là không hiểu, ả ta vừa yếu đuối vừa vô dụng, vìsao chàng lại muốn ả? Vì sao?!”

Tức Mặc Ly đã xoay người hướng Thứ Thiên điện mà đi, nghe thấy lời này, quay lại: “Nàng không yếu ớt, không vô năng, không vô tri,nàng chỉ là muốn cứ thế ngây ngốc ở trong lòng ta mà thôi.Nàng nguyện ý chấp nhận mọi thứ ta cho nàng, cũng như tanguyện ý cho nàng mọi thứ ta có thể. Nàng ở cạnh ta, trướcgiờ không cần phải mạnh mẽ, bây giờ ta đã hiểu, nếu nàng muốn trở nên mạnh mẽ, vậy thì để ta dạy nàng.”

Tử Dao Thần quân nhìn bóng dáng đã đi xa của y, cuối cùng ngãtrên nền tuyết, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống, mấyvạn năm, nàng phải tính thế nào?

Tức Mặc Ly, hôm nay chàng đối với ta như vậy…Một ngày nào đó, tasẽ hủy hoại ả ta, hủy hoại cảm tình ả dành cho chàng, tamuốn nhìn thử xem, hai người còn có thể cười được bao lâu?

Vì yêu mà trở thành chấp niệm, nàng ta đã không biết cái gì là đúng là sai, chỉ nhớ, hận, phải hủy hoại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.