Duyệt Nhi vội vội vàng vàng bay về phía một khối kiến trúc to lớnhướng bắc, xa xa nhìn thấy một góc mái hiên, trái tim Duyệt Nhi cũng muốn run lên.
Nàng đến muộn, thời gian trong gương đã qua rồi.
Đến được đại điện rộng lớn ấy, bên trong chỉ có tiếng đàn sáo,Duyệt Nhi len lén ở bên ngoài cổng hướng bên trong thử ló đầuthăm dò, trời ạ, cả đại điện rộng mười mấy trượng cứ nămngười lập thành một nhóm nhỏ đang múa kiếm.
Quan trọng là, nam có nữ có. Nam tử vận thanh y, nữ tử vận lục y, thoạt nhìn như một khoảng cỏ thơm sum suê xanh mát.
Duyệt Nhi thò đầu thăm dò, do dự định làm cách nào len lén đi vào,cắn cắn môi, nàng phải đi đâu? Hình như không có chỗ cho nàngthì phải.
Nghĩ thế thì vai bỗng dưng bị vỗ một cái, Duyệt Nhi sợ đến nhảydựng, quay đầu lại trông thấy một gương mặt có chút quen thuộc, cũng đang lén lút nhìn vào bên trong, Duyệt Nhi không hiểu:“Ngươi là?”
Thư Quyển nở nụ cười phơi phới: “Tiểu cô nương, nhanh như vậy đã quên ta rồi.”
Gương mặt Duyệt Nhi tràn đầy nghi vấn: “Ngươi là?”
Thư Quyển thất vọng: “Hôm đó cô ngồi trên mái hiên xem bọn ta múakiếm, sao hôm nay lại không nhớ rồi. Ta gọi là Thư Quyển.”
“Thư Quyển, trứng cuộn, thịt cuộn…”1
1: từ Quyển có nghĩa là cuộn nên DN liền liên tưởng đến thức ăn…=.=
Thư Quyển đầu đầy hắc tuyến (!!!!),định lên tiếng nhưng bên tronglại truyền tới một giọng nói uy nghiêm: “Hai người các ngươilén lén lút lút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063962/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.