Hai người cứ thế nhìn nhau, không nói lời nào.
Đạp Vũ thuận theo ánh mắt của Tức Mặc Ly, cũng nhìn thấy muội muội mìnhđang đứng bên dưới tàng cây, nhìn thấy ánh mắt đôi bên trao nhau, khôngbiết vì sao, tựa như một sợi dây đàn trong tim bỗng dưng đứt phựt,“ting” một tiếng, chẳng thể nào lại khảy nên khúc nhạc an tường yêntĩnh.
Đạp Vũ che giấu hoảng loạn của chính mình, cười nói: “Duyệt Nhi, lại đây.”
Duyệt Nhi cúi thấp đầu, ngoan ngoãn bước từng bước về phía Đạp Vũ. Từng chút, từng chút.
Ngang qua chỗ Tức Mặc Ly, bàn tay nàng bỗng dưng bị nhẹ nhàng giữ lấy.
Trong đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi đều là vẻ nghi hoặc, nhìn Tức Mặc Ly, đôi đồng tử tựa hắc ngọc của Tức Mặc Ly cũng chăm chú nhìn nàng.
Rất lâu sau, chàng mới nói: “Hoa đăng thế nào rồi?”
Duyệt Nhi càng cúi thấp đầu, hai chân ngập ngừng dịch chuyển, áy náy nói:“Không thấy nữa rồi.” Hôm ấy nàng xông ra khỏi tẩm điện tìm phụ hoàng,không kịp để ý đến chiếc đèn lồng nhỏ. Hiện giờ toàn bộ hoàng cung Lâuquốc đều đã nằm dưới đống tro tàn, nàng không dám hi vọng xa vời chiếchoa đăng ấy vẫn may mắn còn sót lại.
Trái tim Đạp Vũ chợt trĩu xuống, thì ra Tức Mặc Ly chính là vị công tửtựa thần tiên mà Duyệt Nhi đã nói, chàng cũng đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm Duyệt Nhi: “Duyệt Nhi, đến bên cạnh ca ca ngồi này.”
Tức Mặc Ly thả tay, Duyệt Nhi đến ghế đá bên cạnh Đạp Vũ ngồi xuống, ngoan ngoãn như một con mèo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063936/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.